Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Cậu Ngốc - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:29:25
Lượt xem: 472

3.

Người mẹ của nguyên chủ cuối cùng cũng quay lại, bà nắm chặt đôi bàn tay của tôi rồi nói: “Chiều nay là con có thể xuất viện rồi, con muốn mẹ đãi gì nè?”

Tôi ngẩn ra một hồi mới đáp lại: “Anh trai ăn gì con ăn đó!”

Tôi chỉ vào người Bá Phong, cười híp cả mắt: “Khi nãy mặt của anh trai ướt tèm nhem, chắc anh trai bệnh rồi đó.”

Lúc này bà mới yên tâm thở phào, buông tay tôi ra rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ kéo cái rèm ra. Ánh nắng màu vàng của buổi trưa thật sự rất chói, nó chiếu thẳng vào mắt khiến tôi choáng váng đầu óc mà ngã ngửa ra sau.

Lỡ giả ngốc rồi thì phải ngốc cho tới! Tôi che mắt lại, nũng nịu la: “Mẹ ơi chói quá! Hiển không thích!”

Bà hoảng hồn đóng rèm lại, cả bà lẫn anh trai đều chạy tới bên cạnh giường an ủi dỗ dành tôi: “Mẹ đóng rèm lại rồi, đừng sợ đừng sợ.”

“Để anh trai đánh cái rèm cho em!”

Hình như người ngốc là Bá Phong chứ không phải tôi đúng không? 

Nhưng tôi thích cảm giác được che chở, được quan tâm từ gia đình. Bởi vì ở kiếp trước, tôi là một thằng mồ côi lớn lên ở viện phúc trợ.

Tôi bỏ tay ra nhìn họ rồi lại cười khì khì: “Hiển trêu hai người đó!”

Làm kẻ ngốc cũng được hay hoá tên khờ cũng không sao, chỉ cần tình yêu thương của người thân.

hongduala9

4.

Vào buổi chiều, bà đã tới làm thủ tục xuất viện cho tôi. 

Bà bước vào phòng rồi đưa cho anh trai một cái túi, sau đó lại lén lút thì thầm với nhau chuyện gì đó. 

Tôi nhìn họ một hồi rồi cũng xoay đầu sang chỗ khác, nghe lén là một hành vi không tốt, đặc biệt là đối với một “đứa nhỏ” như tôi. Nhưng mà cái túi đó đựng gì vậy ta?

Không được nghe lén nhưng tính tò mò của trẻ nhỏ rất cao đó nha!

Bá Phong tiến lại gần chỗ tôi đang ngồi, dắt tôi vào nhà vệ sinh riêng trong phòng. Anh nói nhỏ: “Để anh thay đồ cho em nhé.”

Lời vừa dứt, khuôn mặt của tôi liền đỏ lên như trái cà, quơ tay dứt khoát từ chối: “Hiển không ngốc! Hiển tự thay đồ được mà!”

Tôi cố gắng đẩy đẩy anh ra bên ngoài, nhưng sức của tên ngốc này quá yếu nên bất thành. Anh trai nhìn tôi với vẻ ủ rũ: “Hiển không muốn anh thay đồ cho em sao?”

Nhìn anh có vẻ đáng thương đó nhưng tôi không phải loại người mềm lòng! 

Tôi bĩu môi, hờn dỗi nói: “Hiển lớn rồi!”

Có lẽ thái độ của tôi quá cứng rắn nên anh đành đi ra ngoài. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đóng cánh cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-thanh-cau-ngoc/chuong-2.html.]

Bỗng dưng có một bàn tay to lớn chặn cửa, đẩy ra rồi bước vào trong. 

Tướng người hắn ta rất cao to, gương mặt đẹp trai kết hợp với làn da ngăm cứ như người nổi tiếng vậy đó. 

“Người nổi tiếng”..?

Đừng có nói là-

“Em đừng có lì.” - Hắn ta cất tiếng nói với chất giọng khàn đặc.

Tôi ngẩng mặt lên xác nhận thêm một lần nữa. Vẻ ngoài đẹp trai, giọng nói trầm, làn da ngăm.

Đây là nam phản diện Trần Hoài Nam mà! Hắn làm cái gì ở đây vậy?

Chẳng đợi tôi phản ứng, hắn đã nhanh chóng cởi áo của tôi ra. Đôi bàn tay sần sùi của hắn vuốt nhẹ từ trên vai xuống hông của tôi.

“!!!”

Tôi giật mình rồi đẩy hắn ra, định hét toáng lên nhưng tôi là một tên ngốc, mà đã là một tên ngốc thì phải khóc!

Nước mắt tuôn rơi, tôi khóc oà lên: “Oa oa, mẹ ơi! Anh trai ơi! Hiển sợ quá!”

Hắn ta hơi mất kiên nhẫn nói vọng ra: “Mẹ và anh trai không cần phải lo, con có thể tự lo được cho vợ mình.”

Mẹ của tôi ở bên ngoài cũng không nói gì cả càng khiến tôi hoang mang hơn.

Vợ mình cái gì cơ? Ai vợ ai? Tôi á?

Tôi đứng bất động mặc cho hắn có thể nhìn cả cơ thể của tôi từ đầu đến chân, hắn ôm tôi đặt xuống chiếc ghế cao gần đó rồi khiến tôi trần trụi.

Tôi đá một cước vào bụng của hắn rồi chỉ tay vào mặt hắn, đôi lông mày nhíu lại: “Anh là một tên xấu xa!”

Hắn nhìn lên khuôn mặt của tôi rồi cười khẩy: “Nếu tôi xấu xa thì đã ăn em từ lâu rồi.”

Nghe được câu nói nửa đùa nửa thật của hắn khiến tôi sợ hãi, cả người run rẩy như chú chuột nhỏ.

Hắn đáng sợ quá! Bây giờ tôi mà phản kháng thì chắc chắn hắn sẽ đánh ngất rồi ăn tôi mất!

Hoài Nam nắm chặt cái chân rồi cắn nhẹ lên đùi của tôi một cái, tôi giật nảy người, cắn chặt môi dưới để không phải phát ra âm thanh rên rỉ kêu la. Bởi vì tôi sợ rằng nếu tôi gây ra thêm một tiếng ồn nào nữa, hắn sẽ cắn c.h.ế.t tôi.

Hắn l.i.ế.m vết răng ngay đùi rồi nói: “Không phản kháng nữa à?”

Tôi lắc đầu lia lịa, nấc một hồi mới nói nên lời: “Hiển biết sai rồi mà.”

Nước mắt trực trào rơi xuống như một đứa trẻ lên ba bị ức hiếp.

Kí ức kiếp này và kiếp trước trộn lẫn vào nhau khiến tôi khó có thể nhận ra ai mới thực sự là bản thân mình. Có lẽ, kí ức và cả những nơi thân thuộc như thế kia đã giúp kiếp này trở nên mạnh mẽ hơn, lấn áp tâm trí “bình thường” của tôi.

Loading...