Xuân Sắc Đào Hồng - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-06-12 15:26:09
Lượt xem: 1,422
Hắn bảo người đưa Tiểu Đào Hoa đi, một lúc sau, mới từ từ mở miệng.
"Hoàng thượng đã cho ta thể diện cuối cùng, cho phép ta gặp nàng lần cuối."
Hắn nói xong, m.á.u đen từ khóe miệng chảy ra.
"Tướng công!" Ta không thể tin nhìn hắn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Đây là điều hoàng thượng đã sớm hứa với ta. Đưa ta lên làm tổng quản thái giám, tiếp quản thế lực của Ngụy Cẩn, tìm hiểu rõ mọi chuyện, sau đó giao lại toàn bộ cho ngài ấy."
"Điều kiện là sẽ tha cho nàng."
"Hôm nay sau khi tan triều, ngài ấy đột nhiên nói thời gian đã đến. Quá đáng thật, không cho ta thêm một ngày. Ta vốn tưởng rằng, còn có thể sắp xếp thêm cho nàng và Tiểu Đào Hoa."
Giang Đắc Bảo cười khổ nói: "Đào Đào, ta chỉ còn một canh giờ nữa, nàng ở bên ta được không?"
Ta nín khóc, đỡ hắn từ từ ngồi xuống dưới gốc đào.
"Sẽ sớm có người đến khám xét nơi này. Lời của hoàng thượng không thể tin hết, ta đã để lại tiền cho các nàng ở tiền trang dưới đất, nàng và Tiểu Đào Hoa phải rời khỏi kinh thành thật xa, đừng để ngài ấy nhớ đến nữa."
"Đào Đào, nếu có kiếp sau..."
Ta đã khóc không thành tiếng: "Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ ở bên chàng!"
"Đào Đào, nếu ta vẫn..."
"Tướng công, ta không quan tâm, ta chỉ cần chàng, chỉ cần chàng..."
Hắn cười: "Năm đó ta vốn phải c h ế t trong ngục, có thể ở bên nàng mấy năm như vậy, đã là may mắn."
"Đào Đào của ta, phải sống thật tốt..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuan-sac-dao-hong/chuong-9.html.]
Đôi bàn tay lạnh ngắt lại cố vươn ra sờ trán ta nhưng giữa chừng lại trượt xuống.
Rồi hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, ngay trong vòng tay ta từng chút một trở nên lạnh ngắt.
Cái lạnh thấu xương từ cơ thể hắn thấm vào toàn thân ta.
Giang Đắc Bảo không còn nữa.
Hắn c h ế t rồi.
Nhận ra sự thật này, n.g.ự.c ta như vỡ ra một lỗ hổng, không đau đớn xé lòng, chỉ lạnh, cái lạnh đóng băng ngũ tạng lục phủ.
Cảm giác trống rỗng vô hạn lan tỏa trong lòng, ta như được một đám mây đen kịt nâng lên trời.
Ta ngất đi.
Tiểu Đào Hoa khóc lóc lay ta tỉnh dậy.
Ta cố gắng gượng dậy lo liệu hậu sự, lau sạch cơ thể cho Giang Đắc Bảo, thay cho hắn bộ quần áo mới.
Đôi bao gối thêu hoa đào nhỏ bên trong hắn vẫn luôn không nỡ tháo ra, lớp vải đã mòn và bông nhồi bên trong ta đã vá nhiều lần, giờ đây nó nằm yên trong quan tài cùng hắn, cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh của mình.
Ta và Tiểu Đào Hoa dìu quan tài của hắn đi bảy ngày, đến Nam Thành, quê hương của hắn.
Đó là một thành nhỏ quanh năm bị sương mù bao phủ, ân oán chốn miếu đường xa xôi như một giấc mộng không thật.
Số tiền Giang Đắc Bảo để lại, ta đã quyên góp phần lớn cho thiện đường, số còn lại chúng ta mua một căn nhà nhỏ ở ven thành, chôn cất hắn ở một rừng đào hoang sau núi bên cạnh sân.
Ta mở một tiệm bánh nhỏ, trong đó bánh trôi nhân táo và bánh hồ đào giòn là ngon nhất, thường chưa kịp làm xong đã có khách xếp hàng chờ đợi.
Có một chàng trai đến sớm nhất, đứng chờ ta giữa buổi sáng sương giá lạnh buốt nửa ngày, cười nói: "Nương tử nhà ta mấy hôm nay nghén ngẩm không ăn được gì, chỉ muốn ăn bánh hồ đào giòn nhà cô."