Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Sắc Đào Hồng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-06-12 15:21:59
Lượt xem: 1,261

Ta đến chùa Minh Giác thắp hương, va phải một bé gái gầy yếu. Nàng ngã ngồi trên đất, không khóc, mà đứng dậy lo lắng hỏi ta: "Tỷ tỷ có đau không? Tiểu Đào Hoa thổi thổi cho."

 

Trụ trì nói đứa trẻ này là trẻ bị bỏ rơi mà chùa nuôi, vì sinh vào tháng ba hoa đào nở rộ nên đặt tên là Tiểu Đào Hoa.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta tên Đào Đào, nàng tên Đào Hoa, thật có duyên.

 

Ta vừa nhìn thấy đứa trẻ này đã thích nên sau khi xin phép trụ trì, ta đã đưa nàng về phủ.

 

Giang Đắc Bảo cau mày: "Nàng muốn có con, nhiều quan lại quyền quý tranh nhau đưa con thứ cho chúng ta. Thông minh, hoạt bát, khỏe mạnh, thích loại nào cũng được, sao nàng lại nhặt về một đứa..." Hắn nhìn đứa bé gái yếu ớt như mèo, vẫn nuốt những lời còn lại vào bụng.

 

Đứa trẻ bốn tuổi đã biết quan sát sắc mặt. Tiểu Đào Hoa sợ sệt hỏi ta: "Tỷ tỷ, lão gia không thích ta sao?"

 

Ta cười vỗ tay nàng: "Đó không phải lão gia, sau này phải gọi là cha. Ta cũng không phải tỷ tỷ, sau này phải gọi là mẹ. Tiểu Đào Hoa đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ."

 

Lại kéo góc áo trấn an người lớn: "Tướng công, trước kia chàng cũng chê thiếp quá gầy gò mà."

 

Hắn nhếch mép: "Nàng thích thì giữ lại đi."

 

Rồi hắn nhanh chóng hối hận.

 

Đêm đó, Tiểu Đào Hoa đáng thương ôm gối nhỏ đến, muốn ngủ cùng ta.

 

Giang Đắc Bảo ôm chặt ta không chịu buông, ta khuyên nhủ vài câu, hắn mới bực bội gãi đầu: "Trẻ con thật phiền phức, ngày mai vẫn nên đuổi đi thôi."

 

Đêm đó, Tiểu Đào Hoa ôm ta ngủ rất ngon, còn có cả tiếng ngáy nhỏ. Giang tổng quản co ro ở chân giường, tủi thân cả đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuan-sac-dao-hong/chuong-8.html.]

 

Khi hắn đi, Tiểu Đào Hoa vẫn chưa mở mắt, miệng lẩm bẩm nói: "Cha sớm về nhé."

 

Giang Đắc Bảo sửng sốt, nửa ngày mới "Ồ" một tiếng, khóe miệng không dễ nhận ra nhếch lên, không bao giờ nhắc đến chuyện đuổi đi nữa.

 

Tiểu Đào Hoa có khả năng giao tiếp đáng kinh ngạc, không quấn lấy ta thì quấn lấy Giang Đắc Bảo. Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết.

 

Giang Đắc Bảo còn cố tình tìm nhiều đồ chơi kỳ lạ về, đắc ý nói con gái người khác có gì thì con gái hắn cũng phải có.

 

Cha tệ bạc của ta chưa bao giờ tham gia vào quá trình trưởng thành của chúng ta, càng đừng nói đến việc chơi cùng.

 

Vì vậy, khi nhìn Giang Đắc Bảo cõng Tiểu Đào Hoa trên vai hái hoa, ta cảm thấy hắn thực sự là người phu quân, người cha tốt nhất trên đời.

 

Triều đình luôn có rất nhiều tiếng phản đối hoạn quan chuyên quyền. Đối mặt với sự chất vấn của triều thần, Giang Đắc Bảo lần nào cũng bình an vô sự vượt qua.

 

Vì vậy, trong khoảnh khắc vui vẻ này của chúng ta, không ai nghĩ rằng ngày chia ly sẽ đến nhanh như vậy.

 

Ngày hôm đó tuyết rơi rất lớn, Giang Đắc Bảo đạp trên tuyết trắng xóa, một bước sâu một bước nông tự mình trở về.

 

Ta đứng ở cửa chờ hắn, thấy cảnh này trong lòng không khỏi khựng lại, có một dự cảm không lành.

 

Ta vội chạy đến che ô cho hắn, lại phủi tuyết trên vai hắn: "Tướng công, sao chỉ có mình chàng, không đi xe?"

 

Hắn nhận lấy ô, nhàn nhạt nói: "Tuyết lớn, không tìm được xe ngựa, ta muốn nhanh chóng trở về gặp nàng."

 

Đêm nay hắn đặc biệt khác thường, bất kể ta nói gì làm gì, hắn đều mỉm cười nhìn ta, như thể không nhìn đủ.

Loading...