XIN PHU NHÂN TỰ TRỌNG - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:29:26
Lượt xem: 3,368
“Bùi Tri Hạ!” Ta cảm giác mặt mình nóng lên, nhịn không được thấp giọng quát lớn.
Tất nhiên Bùi Tri Hạ không biết ta có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, giọng nói của nàng có hơi chột dạ: “Điện hạ bị sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng lẽ hắn đã biết ta tiêu tiền bậy bạ rồi ư?” Bùi Tri Hạ trộm nghĩ.
Không ngờ ta còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Hôm nay nàng mua gì trên phố?” Ta truy hỏi.
Bùi Tri Hạ ấp úng nửa ngày không nói ra được một câu hoàn chỉnh, nhưng điều này cũng không cản trở việc ta đã biết đáp án.
Mua đủ mấy quyển trong bộ ‘Vương gia phong lưu và tiểu nha đầu’, tập thứ hai bộ ‘Năm đó ta làm quan kỹ’ rồi tập cuối bộ ‘Công chúa Kiều Kiều rất đáng thương’...
Nghe đến đây, sắc mặt ta càng ngày càng đen thui, nàng tìm đâu ra mấy quyển sách này vậy?
Ngón tay Bùi Tri Hạ lặng lẽ kéo tay áo ta, đây là hành động mà nàng hay làm khi mắc lỗi.
“Điện hạ, đó chỉ là đồ chơi g.i.ế.c thời gian, không tốn bao nhiêu tiền.” Giọng nói Bùi Tri Hạ dịu dàng, mềm mại, lúc làm nũng càng giống như bọc mật quanh người.
Ta cảm giác bên tai có chút ngứa ngáy: “Vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Bùi Tri Hạ có ý đồ lừa dối qua mặt ta.
“Vậy nàng lấy ra đây cho ta tiêu khiển.” Ta xòe tay ra với nàng.
Bùi Tri Hạ âm thầm mắng tên ta hàng ngàn lần trong lòng: “Ngày nào cũng quản giáo ta, phiền muốn chết!”
Ta khuyên nhủ: “Kiêu xa dâm dật, sở tự tà dã.” (*)
(*) Đây là bốn lỗi lầm ‘kiêu, xa, dâm, dật’ được nhắc đến trong Phật giáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xin-phu-nhan-tu-trong/chuong-04.html.]
“Ngày thường ta cũng tiêu tiền như vậy mà? Ta nghĩ kiêu xa dâm dật cũng phải có tư bản chống lưng chứ?” Ta mới nói một câu mà Bùi Tri Hạ đã thầm nghĩ trong lòng như vậy rồi.
Trẻ nhỏ không thể dạy dỗ nổi, ta tức giận phất tay áo xoay người rời đi.
Ngoài miệng Bùi Tri Hạ nói: “Điện hạ, thần thiếp biết sai rồi.”
Trong lòng nàng lại có suy nghĩ hoàn toàn trái ngược: “Hắn còn tức giận với ta? Tật xấu gì đây không biết? Cô nãi nãi ta không thèm hầu hạ ngươi nữa bây giờ!”
Ý chí Bùi Tri Hạ rất kiên cường nhưng lúc thấy ta quay lưng rời đi lại ủy khuất đến phát khóc.
Thôi bỏ đi, nàng muốn mua thì mua đi!
Ta xoay người trở về, ôm Bùi Tri Hạ khóc thút thít vào lòng dỗ dành: “Ta không hỏi đến nữa, nàng khóc cái gì?”
Trong lòng Bùi Tri Hạ vẫn còn mắng ta: “Bây giờ lại biết dỗ ta rồi? Dỗ không xong thì ngày mai ta sẽ hồi phủ cho ngươi xem.”
Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, xem như mình thua cuộc, trời sinh nàng chính là khắc tinh của ta: “Ta sai rồi, không khóc nữa có được hay không?”
4.
“Điện hạ sai cái gì cơ chứ? Điện hạ hiểu sâu biết rộng, cho dù thần thiếp có tố cáo đến tận chỗ Hoàng Hậu thì điện hạ vẫn luôn đúng!” Ngày thường Bùi Tri Hạ tuân thủ lễ phép nghiêm ngặt khiến ta đã quên mất nàng là người miệng lưỡi sắc bén, khó có thể biện luận.
Ta cúi đầu hôn lên má Bùi Tri Hạ, nếm được giọt nước mắt mặn mặn: “Chúng ta là phu thê, giữa phu thê chẳng phân biệt đúng sai.”
Bùi Tri Hạ giận dỗi nhanh mà hết cũng nhanh, khẽ khịt mũi hai cái: “Ừm.”
“Không giận nữa?” Ta khẽ cười, đúng là trẻ con.
Bùi Tri Hạ đưa tay ôm eo ta, mặt dán vào n.g.ự.c ta: “Thần thiếp nào dám giận điện hạ?”
“Eo của tiểu tướng công nhỏ thế!” Bùi Tri Hạ lại bắt đầu giở trò thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta
Ta nghe được tiếng lòng của nàng, có chút dở khóc dở cười, một giây trước còn tức giận đến mức muốn hồi phủ mà một giây sau nàng đã suy nghĩ đến mấy chuyện này rồi.