XIN PHU NHÂN TỰ TRỌNG - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:28:55
Lượt xem: 2,149
“Hôm nay nàng cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi!” Ta ngồi ở bên giường, tiện tay quét sạch long nhãn, táo đỏ trên giường xuống đất.
“Không sao, ta không mệt!” Ta nghe thấy tiếng lòng Bùi Tri Hạ đang có chút nóng lòng muốn thử.
Cảm giác được có người đang kéo thắt lưng ta, ta vội vàng túm lấy bàn tay quấy phá kia: “Nàng và ta còn chưa quen thân, sao có thể làm loại chuyện này được?”
Bùi Tri Hạ âm thầm nghĩ: “Làm một lần là quen mà.”
Ta nghe xong nghẹn họng nhìn nàng trân trối, nửa ngày sau mới nói ra được một câu: “Nàng… mong nàng tự trọng cho.”
“Chậc, thật biết giả vờ.” Bùi Tri Hạ thấp giọng nói, hai tay bắt đầu lôi kéo tháo đai lưng ra.
“Nàng nói cái gì?” Ta sửng sốt, có chút không thể tin.
“Ta nói chàng thật biết giả vờ.” Bùi Tri Hạ lặp lại một lần.
Người giả vờ nhất chính là nàng đó, mặt ngoài thì giả vờ dịu dàng, ôn nhu, hiền thục, đức độ nhưng trong lòng lại nghĩ đến những việc không thể nào nói được thành lời.
Ta bị Bùi Tri Hạ chọc giận đến mức bàn tay cũng run rẩy: “Trong lòng nàng, ta chính là loại người này sao?”
Bùi Tri Hạ ngồi đó không lên tiếng nhưng tâm lý trong lòng lại vô cùng phong phú: “Hắn đang làm gì vậy không biết? Cứ như thể ta cưỡng ép hắn làm chuyện gì xấu xa lắm ấy.”
Ta thở dài, cầm lấy bàn tay đang nắm chặt thắt lưng ta: “Nàng nghe lời nào, mau ngủ đi.”
Bên tai ta lại văng vẳng tiếng lòng rầu rĩ: “Ta không nghe, ta muốn ngủ với chàng thì làm sao nào.”
“Vì sao nhất định phải làm chuyện đó?” Ta và Bùi Tri Hạ bắt đầu giằng co.
“Chàng vui vẻ thì ta cũng vui theo được chứ.” Bùi Tri Hạ nói trắng ra.
Đời này coi như toang, ta gặp đúng kiếp nạn của mình rồi. Ta kiên nhẫn khuyên giải Bùi Tri Hạ: “Con người không nên có mấy suy nghĩ nông cạn như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xin-phu-nhan-tu-trong/chuong-03.html.]
“Chàng ở chung với ta thì chàng có phải chịu thiệt gì đâu.” Rõ ràng Bùi Tri Hạ không nghe lời ta nói, thấy việc cởi y phục ta không có hiệu quả gì, nàng bắt đầu kéo tay ta sờ lên người nàng.
Ta cuống quít rút tay về, sau đó chợt nghe thấy tiếng sột soạt, hình như nàng đang cởi y phục.
3.
Ta không nhìn thấy cái gì cả nhưng vẫn thẹn thùng quay đầu đi: “Xin phu nhân tự trọng.”
“Ờ.” Ngoài miệng Bùi Tri Hạ đáp ứng nhưng thân thể kia lại không thành thật chút nào, tiếp tục dán lên người ta.
Yêu tinh mị hoặc con người trong dị văn chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi, ngón tay ta nắm chặt vạt áo, thầm nghĩ như thế.
Bùi Tri Hạ đọc mấy thoại bản lung tung kia, chắc chắn trong đầu chỉ toàn chuyện đó.
Cuối cùng ta đành phải thuận theo nàng, bị nàng kéo vào trong màn.
Bùi Tri Hạ đạt được như mong muốn, mãi đến nửa đêm mới an phận ngủ trong lòng ta, tiếng hít thở kéo dài đều đều.
Ta bị nàng giày vò đến nỗi trên lưng sinh ra một tầng mồ hôi mỏng, âm thầm thở dài một tiếng. Trong bóng tối, ta có chút bất đắc dĩ lấy tay quấn quanh lọn tóc dài sau lưng nàng, một vòng lại một vòng.
Bùi Tri Hạ gả tới phủ đã hơn một tháng, ngoại trừ việc nàng luôn thích động thủ động quấn lấy ta thì người ngoài chỉ thấy nàng là một người hiền huệ.
“Hạ nhân bên cạnh nhìn kìa, nàng nghiêm túc chút đi!” Ta cau mày nói.
“Chàng có nhìn thấy gì đâu, mặc kệ bọn họ đi!” Bùi Tri Hạ nói đúng lý hợp tình, nàng sát lại gần ta hơn, hơi thở ấm áp phả vào vành tai.
“Phu nhân!”
Thấy ta nổi giận, Bùi Tri Hạ mới không tình nguyện bỏ bàn tay đang đặt trên n.g.ự.c ta xuống.
Chỉ nghe thấy tiếng lòng Bùi Tri Hạ truyền đến mấy lời ái muội: “Chả biết là ai đè ta xuống suốt đêm qua cơ…”