TUYẾT LÊ NGẠO CỐT - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-06-29 00:25:45
Lượt xem: 468
Tỷ tỷ luôn tự nhận chính mình thân mang ngạo cốt, mỗi ngày đều không an phận thủ thường, còn ngang ngược mà chống đối Cố thị.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Cố thị phạt nàng phải quỳ dưới ánh nắng mặt trời chói chang suốt một canh giờ, sau khi phạt xong thì không sao, nhưng buổi tối hôm đó tỷ tỷ đột nhiên bị sảy thai.
Tỷ tỷ sinh non trong phòng mình, khó có thể trách Cố thị được. Hơn nữa, Cố thị là con dâu thân phận cao sang mới cưới vào cửa, tỷ tỷ chỉ là tiện thiếp, Thẩm gia sẽ không đắc tội với Cố thị chỉ vì loại chuyện cỏn con này.
Sau khi mất con, tỷ tỷ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, khiến ngay cả biểu thiếu gia cũng rủ lòng thương xót.
Nhưng dần dần, ngày này qua ngày khác tỷ tỷ vẫn cứ chìm trong đau khổ khóc lóc, biểu thiếu gia cũng bắt đầu cảm thấy tẻ nhạt vô vị, không hề đến phòng nàng nữa.
Tỷ tỷ mất đi sủng ái của nam nhân, lại thêm địa vị thấp kém, chủ mẫu ghét bỏ, cuộc sống của nàng trong Vương phủ trở nên gian nan.
Lại qua một thời gian nữa, tỷ tỷ cuối cùng cũng cẩn thận suy nghĩ về chuyện này.
Nàng đưa ra một quyết định quan trọng - buông bỏ ngạo cốt, cúi đầu khom lưng để giành lấy sủng ái của biểu thiếu gia.
Giống như những kẻ vô liêm sỉ mà tỷ tỷ từng khinh thường, giờ đây nàng cũng vì biểu thiếu gia mà nhảy múa ca hát, đánh đàn và mặc vào những bộ váy mỏng manh sà vào lòng biểu thiếu gia. Thậm chí còn hầu hạ y cùng với những thiếp thất khác.
Tỷ tỷ cũng chủ động xin lỗi Cố thị, nàng khóc lóc mà sám hối cho sai lầm của chính mình, khẩn khoản cầu xin Cố thị bỏ qua chuyện cũ.
Cố thị là người rộng lượng, thấy tỷ tỷ không tiếp tục gây chuyện nữa nên không hề khó xử nàng.
Cuộc sống của tỷ tỷ lại dần trở nên tốt đẹp.
Chỉ là, sao ta có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra được chứ?
17.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuyet-le-ngao-cot/chuong-17.html.]
Ta sai người gửi một phong thư cho Cố thị.
Năm đó tỷ tỷ lén lút trộm đồ trong thư phòng, còn vu khống cho ta, ta vẫn luôn nhớ kỹ hết mọi chuyện.
Sau khi rời khỏi Vương phủ, ta lập tức bỏ công bỏ sức ra để tìm kiếm nhân chứng vật chứng.
Phải mất rất lâu mới tìm được người từng mua giấy và bút mực do tỷ tỷ bán ra.
Ta đã tả lại chi tiết sự việc trong thư, đồng thời đưa nhân chứng đến trước mặt Thẩm gia.
Ta cũng dặn dò Cố thị, cần cẩn thận đề phòng với tỷ tỷ.
Sau khi Cố thị nhận được thu, lại trải qua một phiên thẩm tra kỹ càng rồi mới thông báo cho biểu thiếu gia.
Ban đầu biểu thiếu gia không hề tin tưởng vào lời nói của Cố thị.
Lúc trước biểu thiếu gia đột nhiên muốn nạp tỷ tỷ làm thiếp, chính là do y nhìn trúng khí chất thanh tao, một thân ngạo cốt của tỷ tỷ.
Nhưng ai mà biết được, thì ra cô nương mà y vừa mắt lại là một kẻ tay chân bẩn thỉu.
Tỷ tỷ còn muốn cố chấp không nhận, nhưng nhân chứng vật chứng đều đầy đủ cả, nàng hết đường chối cãi.
Vì thế, tỷ tỷ cau mày nói bừa:
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi, ta dùng tiền để mua sắm trang điểm cho chính mình thì có gì là không đúng chứ?”
Biểu thiếu gia khiếp sợ mà nhìn nàng, ánh mắt hoàn toàn thất vọng.
Lúc này y mới phát hiện ra, từ đầu đến chân của tỷ tỷ đều là giả dối.