TUYẾT LÊ NGẠO CỐT - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-06-29 00:25:22
Lượt xem: 651
Ta biết trong lòng nàng coi trọng nhất chuyện gì, cho nên không chút lưu tình mà chọc ngoáy vào miệng vết thương của nàng.
“Biểu thiếu gia sao có thể bỏ qua tiểu thư nhà quan để cưới một nha hoàn thấp kém về làm vợ cơ chứ?”
“Vậy ngươi thì sao?”
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Tỷ tỷ hỏi ta:
“Ngươi cũng chỉ là nha hoàn, sao ngươi có thể sống tốt được?”
“Ta vốn muốn mượn lực để trèo lên cành cao, nhưng lại chưa bao giờ muốn bám vào cành cao để sống sót.”
“Cành cao không vững chắc, ta muốn tự làm chỗ dựa cho chính mình.”
Một thoáng im lặng thoảng qua, tỷ tỷ đột nhiên bật cười:
“Nguyên Nghi La, ngươi chỉ nhất thời gặp may mà thôi, còn dám đến trước mặt ta nói đạo lý sao?”
“Hiện giờ ta đang mang thai đứa con duy nhất của Thẩm lang, thái y đã nói đó là con trai. Tương lai của ta rất sáng lạn, còn ngươi chỉ có cái danh huyện chúa nhỏ nhoi, ngươi dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy?”
Ta ung dung đứng dậy rời đi:
“Vậy ta liền chống mắt chờ xem tương lai tỷ tỷ sẽ sáng lạn như thế nào.”
Nha hoàn bên người nhỏ giọng nhắc nhở nàng:
“Di nương, dù sao nàng ta cũng là Đoan Dương huyện chúa do hoàng thượng đích thân ban danh. Nếu nàng ta chịu ra tay giúp đỡ ngài thì việc được nâng thành lương thiếp chỉ là chuyện nhỏ.”
“Dù sao ngài cũng là tỷ tỷ của nàng, không bằng nhượng bộ một chút để thỉnh cầu nàng ta giúp đỡ đi.”
Tỷ tỷ nghe xong tức giận đến mức đập bàn:
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy?”
“Ta vốn là người có cốt khí, sao có thể chủ động hạ mình cầu xin muội muội được?”
Ta rời đi mà đầu không ngoảnh lại.
Nàng sẽ phải cầu xin ta, chỉ là thời điểm đó chưa đến thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuyet-le-ngao-cot/chuong-16.html.]
16.
Trước khi ta rời khỏi Vương phủ, cuối cùng thế tử cũng chịu đến gặp ta.
“Nguyên Nghi La, ngươi không chịu gả cho ta có phải vì cảm thấy ta quá nham hiểm đúng không?”
Ta buồn cười nói:
“Mặc dù ta thường xuyên khen ngợi ngài quá mức, nhưng một phần trong đó là ta thật lòng. Ta thật sự không thấy thế tử có gì đáng sợ, ngược lại thì trong lòng ta thế tử là người rất tốt!”
Thế tử nhẹ nhàng thở ra, hỏi lại ta:
“Vậy sao ngươi không chịu gả cho ta?”
Ta nên nói với hắn như thế nào đây?
Suy nghĩ một lúc, ta nói thẳng:
“Bây giờ ta chưa có ý định lấy chồng. Ta chỉ muốn được tự do làm những gì mình muốn.”
Thế tử trầm ngâm không nói gì, rốt cuộc cũng phải để ta đi.
Không lâu sau, tin tức biểu thiếu gia sắp thành thân truyền đến chỗ ta.
Thẩm gia là danh gia vọng tộc, không thể để lộ ra tin tức biểu thiếu gia chưa vợ mà đã có thiếp thất mang thai trước, đành vội vàng sắp xếp cho biểu thiếu gia sớm thành thân.
Cô nương được chọn đúng là nữ nhi nhà Cố thị lang.
Ta nghe nói tỷ tỷ đã náo loạn mấy lần, nhưng mỗi lần đều không gây ra được tí sóng gió gì.
Vào đêm biểu thiếu gia thành thân, tỷ tỷ lấy cớ thai nhi trong bụng không khỏe, muốn nha hoàn gọi biểu thiếu gia đến phòng mình.
Tiếc là Cố thị cũng chẳng phải người hiền lành, thấy thiếp thất dám to gan khiêu khích mình thì lập tức dùng cái danh chủ mẫu để tra tấn nàng.
Đúng lúc này, một nha hoàn trong số bốn vị cô nương mà ta từng đưa cho biểu thiếu gia được đại phu chẩn ra có thai.
Biểu thiếu gia vui mừng ra mặt, tỷ tỷ lại lo lắng trong lòng.
Đứa bé trong bụng nàng đã không phải là con của chủ mẫu, cũng không phải là đứa con duy nhất của biểu thiếu gia, đương nhiên y không còn nâng niu chiều chuộng nàng như trước nữa.
Nhưng đứa con của tỷ tỷ căn bản không thể được sinh ra trên đời.