Tuyết Gặp Bồ Đề - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:52:05
Lượt xem: 1,643
Dao găm từ trong tay áo trượt xuống, rơi vào lòng bàn tay ta.
Ta kéo Cửu công chúa dậy, kề d.a.o găm vào cổ nàng ta.
"Ngươi đến đây là để xem trò cười của ta sao? Có từng nghĩ đến hay chưa, nếu như một người ngay cả mạng sống của mình cũng không cần nữa, vậy thì nàng ta sẽ không bao giờ trở thành trò cười cho người khác."
Nàng ta thở dốc, nói: "Tống Nhược Từ, Bùi lang còn tưởng ngươi là tiên nữ giáng trần, nhưng ngươi lại là một con mụ điên! Thật nên để hắn đến xem thử bộ mặt thật của ngươi!"
Bùi lang, lại là Bùi lang.
Kiếp trước sỉ nhục ta vì hắn ta còn chưa đủ, kiếp này còn muốn lấy lý do y hệt để làm nhục ta sao?
Ta lạnh lùng ấn d.a.o găm vào trong một phân, m.á.u tươi lập tức chảy ra.
Cửu công chúa lập tức không dám nói nữa, hai chân run rẩy, sợ hãi đến mức toàn thân run lên.
Nhưng bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo động.
Chưa đầy một lát, một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Tổ mẫu đột nhiên đứng bật dậy.
Cửu công chúa cười ha hả: "Tống Nhược Từ, ngươi xong đời rồi. Hoàng huynh và mẫu phi thấy ta lâu như vậy không trở về, nhất định sẽ đến tìm ta. Tống Nhược Từ, ta sẽ cắt từng miếng thịt của ngươi, treo đầu lâu ngươi lên cổng thành cho bá tánh muôn dân phỉ nhổ, ta sẽ..."
Chát!
Tổ mẫu giáng cho nàng ta một cái tát.
Cái tát này bà đã dùng hết sức lực, khuôn mặt Cửu công chúa lập tức sưng đỏ, khóe miệng tràn ra một tia m.á.u tươi.
"Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết hoàng huynh ta sắp kế thừa đại thống, ta sẽ là..."
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa.
Tổ mẫu hoạt động cổ tay, hiền hòa nói: "Ta đánh chính là cái thứ ăn nói hàm hồ, không biết trời cao đất dày là gì như ngươi."
Bà vẫy tay, thị nữ nhanh nhẹn nhét giẻ rách vào miệng Cửu công chúa.
Nàng ta tóc tai rối bời, trừng mắt nhìn ta, điên cuồng giãy giụa, nhưng lại bị thị nữ cao to lực lưỡng đè chặt, không thể động đậy.
Tiếng đánh nhau bên ngoài ngày càng lớn.
Là cấm quân và thân binh trong phủ đang giao chiến.
Từ xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuyet-gap-bo-de/chuong-14.html.]
Thân binh trong phủ đều là những người đã theo tổ phụ, các vị thúc phụ, cha ta xông pha trận mạc, vào sinh ra tử.
Bọn họ không c h ế t vì bảo vệ đất nước, chẳng lẽ lại phải c h ế t trong cuộc nội chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này sao?
Mạng sống của bọn họ, và mạng sống của ta, có gì cao quý hơn ai đâu?
Ta và tổ mẫu nhìn nhau, đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.
Chúng ta đồng thanh nói: "Mở cửa phủ!"
Thân binh và hộ vệ đều ra sức khuyên can chúng ta.
"Cả phủ trên dưới, đều nguyện dùng tính mạng để bảo vệ chủ nhân. Lão phu nhân, thật sự không cần phải mạo hiểm như vậy!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Đúng vậy, lão phu nhân, chúng ta vẫn có thể chiến đấu, nguyện c h ế t vì chủ nhân!"
Từng ngọn đuốc sáng rực, phản chiếu những khuôn mặt quen thuộc kiên nghị.
Tiếng c.h.é.m g i ế t bên ngoài vang trời, bất cứ lúc nào cũng có thể có huynh đệ ngã xuống.
Cấm quân có đến hàng vạn người, thân binh lại chỉ có vài trăm.
Lấy trứng chọi đá, là đại kỵ dùng binh.
Tổ mẫu cuối cùng nhìn quanh một vòng, gằn từng chữ:
"Chính vì các ngươi nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ ta, nên ta càng không thể để các ngươi c h ế t vì ta."
"Phủ Trung Dũng Hầu chúng ta, từ trước đến nay đều là thân tiên sĩ tốt!"
Cánh cửa phủ bỗng chốc mở toang.
Tiếng c.h.é.m g i ế t bên ngoài bỗng khựng lại.
Lão phu nhân dẫn theo cô cháu gái, mặc áo giáp, tay cầm trường kiếm, hiên ngang đứng trước cửa phủ.
"Nghe nói có người muốn tìm ta, ta đến đây."
Máu và lửa, nhuộm đỏ mái tóc bạc của bà, nhưng bà vẫn đứng thẳng người, nụ cười điềm tĩnh.
"Ta đã ngoài bảy mươi tuổi rồi, không đáng để chư vị phải hao tâm tổn sức như vậy. Thống lĩnh cấm quân đâu? Dẫn đường đi!"
Bốn bề im lặng.
Một con chiến mã phi đến, dừng lại ở gần đó.