TÚ NƯƠNG NGÀN NĂM - SƯƠNG MÙ TAN HẾT - Chương 8 -- TÂY GIANG
Cập nhật lúc: 2024-07-15 20:33:09
Lượt xem: 73
14.
Tây Giang là khu vực bị cấm kỵ nhất trong toàn bộ thời nhà Tần.
Người ch. ế. t ở đây không bao giờ thổ táng mà sẽ được thủy táng, thụ táng hoặc thiên táng.
Bá tánh theo Phật giáo, vừa vào tới địa phận đã nghe thấy tiếng chuông vang lên cách đó không xa.
Đàn kền kền trên núi cao vây quanh các xác ch. ế. t gặm nhấm.
Ăn no chúng phe phẩy cánh, lông dính hai màu đỏ trắng đan xen nhau.
Một nhà sư đi ngang qua đàn kền kền, nhưng chúng không ảnh hưởng lẫn nhau.
Mấy người chúng ta vào thành bằng một chiếc xe ngựa.
Nhìn đàn kền kền bay trên trời, ta hỏi Văn Thiệp: “Nếu ta ch. ế. t, liệu ta có được tự do như vậy không? Lên trời xuống đất, mọc cánh thành tiên.”
Hắn căn bản không cần trả lời vấn đề không có ý nghĩa của ta, nhưng hắn vẫn dịu dàng như nước nhìn ta, hai nốt ruồi đỏ ở khóe mắt khiến ta cay đắng.
"Xu nhi, chỉ cần có ta ở đây, ngươi sẽ không chết."
Ta cười, chọc vào khuôn mặt nghiêm túc vì lo lắng của hắn: "Được rồi, lừa người gì chứ? Chúng ta đều có thể sống tốt.”
15.
Người dân ở đây giản dị và trung thực, rất hiếu khách với người ngoài, huống chi chúng ta đến đây với danh nghĩa buôn bán để thu thập một số lông thú chất lượng cao, nên chủ quán trọ cũng tôn trọng chúng ta hơn một chút.
Mộ Dung Tuyết buồn ngủ đến không mở mắt được, dựa vào Phàn Ngọc ngủ thiếp đi, đột nhiên mở mắt ra, chỉ vào cái trống lớn phía sau chủ quán.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Chiếc trống này đẹp quá. Nhìn hoa văn trên chiếc trống này, giống như đang chơi đùa một nhóm nữ tử vậy."
Ta vỗ nhẹ vào tay nàng ấy nói: "Đừng chỉ tay, ở đây có rất nhiều điều cấm kỵ, một người buôn bán treo một cái trống ở đây nhất định phải có lý do.”
Chủ quán thu tiền, không thèm để ý mà vẫy tay mỉm cười nói với chúng ta:
"Khách quan, không thành vấn đề, ta không phải là người gốc Tây Giang, cha ta từ Trung Nguyên đến đây làm ăn, hắn tự mình làm ra thứ này, dùng da và xương động vật."
Ta mỉm cười gật đầu rồi đi lên lầu mà không nói thêm gì.
16.
Cơ thể Mộ Dung Tuyết không thích ứng được với khí hậu ở đây nên nằm bất tỉnh trên giường.
Phàn Ngọc thỉnh thoảng vẫn ở bên giường nàng, truyền linh lực vào người nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tu-nuong-ngan-nam-suong-mu-tan-het/chuong-8-tay-giang.html.]
Văn Thiệp đặt đồ ăn lên bàn, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đi vào phòng ta ngồi cạnh cửa sổ.
Một tiếng chuông vang lên từ xa, sự im lặng mang lại cho ta giây phút bình yên trong tâm hồn.
Lấy lông cáo của Phàn Ngọc quấn với tóc của Mộ Dung Tuyết lại với nhau, ta làm một người giấy gửi tin đến tộc hồ ly.
Văn Thiệp nắm chặt bàn tay đẫm mồ hôi của ta, không nói một lời.
Rùa Đen đi theo chúng ta ăn rất nhiều thức ăn ngon. Chiếc mai vàng truyền ánh sáng đẹp đến mức có thể trong vài ngày tới nó sẽ biến thành hình người.
Rùa đen liếc nhìn chúng ta, nói với giọng điệu kỳ lạ: "Tại sao các ngươi đều có người trong lòng? Tìm cho ta một người được không? Ta mỗi ngày nhìn các ngươi lấy lòng người trong lòng ta đến khổ sở?"
Văn Thiệp bình thường luôn ôn nhu, nay có chút nghịch ngợm nói: “Chỉ có lớn lên tuấn tú mới có cơ hội có được người phụ nữ mình yêu.”
Rùa đen nghẹn ngào, giọng điệu hờn dỗi: “Được rồi, lớn lên đẹp trai.”
Tiếng thét chói tai vang lên, ngoài cửa phòng như có một cái nồi nổ tung, không khí ái muội này cũng bị phá vỡ.
Đẩy cửa phòng Phàn Ngọc ra, phát hiện có hai người đang ngủ say. Một lá bùa được vẽ trên lưng con rùa đen và treo ngược trước cửa.
Thứ này vốn là một con thú thượng cổ, cho nó ăn uống hàng ngày, làm thần giữ cửa báo đáp chúng ta một chút.
Hai chúng ta nhảy xuống, ánh nến trong sảnh quán trọ đung đưa một cô bé khoảng tám tuổi đang nằm trên mặt đất mặt úp xuống, một tấm vải trắng quấn chặt quanh người.
Một người phụ nữ mái tóc trắng, trên mặt đầy những nếp nhăn, trong miệng nói điều gì đó mà ta không thể hiểu được, đó chắc chắn là tiếng dân tộc địa phương.
Nàng dường như dùng hết sức lực để lật tiểu cô nương lại, nhưng không hề nhúc nhích.
Khách hàng sợ hãi bỏ chạy, chủ quán thậm chí còn trốn dưới gầm bàn.
Thấy chúng ta cầm kiếm, chủ tiệm như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng từ dưới tủ đưa tay ra nắm lấy gấu váy của ta.
“Mẫu thân yêu quý, nữ hiệp, ta chỉ là buôn bán nhỏ, chưa bao giờ khiêu khích ai, ngài đại nhân đại lượng, mau đem vứt bỏ thứ bẩn thỉu này đi.”
Ta bảo hắn không cần hoảng, góc váy truyền ra tiếng xé rách.
Văn Thiệp có chút tức giận, trong giọng nói có chút cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích."
Chiếc váy này là kiểu mới, ta nhờ A Ninh từ cửa hàng ở Kinh Giang giao đến cho ta một cái. Ta trừng mắt nhìn Văn Thiệp, đem mũi giày hắn cắt đứt một góc, để lộ đôi tất trắng của hắn.
Chủ tiệm lắc đầu, vẻ
mặt càng thêm sợ hãi.
Từ trong mắt hắn, ta nhìn ra được hắn đang nghĩ ta là hổ cái.