TÚ NƯƠNG NGÀN NĂM - SƯƠNG MÙ TAN HẾT - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-14 19:47:29
Lượt xem: 86
11.
Khi Mạnh Tra mười bốn tuổi, hắn theo cha nuôi là An công công đến Nam Giang để quan sát tình hình của người dân đối với tiên hoàng, mà chính xác là tới để bình loạn.
Khi đó, thân thể của tiên hoàng ôm bệnh, nên tất cả thế lực trong triều đều đang tính toán những lợi ích mà họ có thể nhận được, nên không một ai muốn đi, tiên hoàng cũng không yên tâm nên đã phái thái giám đắc lực nhất bên cạnh mình là An công công đến đó.
Nhưng ai biết được, Doãn gia lại là một trong những kẻ gây rối, cũng chính là ông nội của Doãn Trường Phong, ông ta rất tàn nhẫn không nói nhiều, đã tập hợp mọi người và ném An công công xuống biển.
Vào thời điểm đó, những năm đầu Mạnh Tra là một tên ăn xin, sau đó được nhận làm con nuôi của An công công, bởi vì thân thể quá yếu nên đã tạm dừng việc bị thi. ế. n.
Mạnh Tra gầy yếu nên được một gia đình nông dân ở trong thành nhận nuôi và gia đình này cũng có một cô con gái nhỏ.
Hắn ta hằng ngày tính toán, dùng số tiền kiếm được trộn mua bình thư, chỉ để một ngày có thể trả thù.
Khi Bành Nhiễu nhậm chức, thiếu người giúp đỡ nên Mạnh Tra liền tự đề cử chính mình.
Cuộc sống ở nhà ngày càng khá hơn, nhưng chiếc bình ngọc do An công công tặng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc bán đi.
Ban đầu hắn dự định kiến đủ tiền sẽ mang cha mẹ nuôi cùng muội muội ra khỏi thành để kiếm sống ở nơi khác.
Năm muội muội cập kê, hai vợ chồng già liền định ra hôn sự.
Nhưng hiện thực cuối cùng đã phá vỡ mọi ảo tưởng của Mạnh Tra.
Sau khi Doãn Trường Phong tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, hắn ta tuyên bố mình và đại quan trong kinh thành là huynh đệ kết nghĩa, tuy nhiên núi cao hoàng đế xa dân chúng tự nhiên sợ hãi.
Bọn chúng cưỡng đoạt dân nữ, nhưng sau đó lại đánh đập nữ tử, hãm hại bằng việc cho rằng các nàng không may mắn, không để lại chút manh mối nào.
Trong cơn tức giận, Mạnh Tra đã dùng tà thuật gi. ế. t ch. ế. t tất cả những người đó, chỉ để trả thù cho cha nuôi và vị hôn thê của mình.
Sau khi nghe tất cả những điều này, ta đã thu lại Tiêu Tông Hằng đã chuẩn bị sẵn.
Một số người sinh ra đã không xứng đáng làm người.
12.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, ta quay lại quán trọ tìm kiếm xung quanh nhưng phát hiện Mộ Dung Tuyết không có trong phòng.
Ta tưởng có chuyện gì đó nên mang theo Văn Thiệp đá tung cửa phòng Phàn Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tu-nuong-ngan-nam-suong-mu-tan-het/chuong-7.html.]
Ai mà biết quần áo thì khắp nơi, hai người họ đang ngủ cùng nhau.
Ta và Văn Thiệp xấu hổ không phân biệt được hướng đông, tây, nam, bắc, khi ra ngoài, cả hai đều va vào cửa đau đớn.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tiểu tử Phàn Ngọc này đang làm những điều tuyệt vời trong im lặng.
Ta và Văn Thiệp ăn ý mà ngủ đến khi mặt trời lên cao mà không ra ngoài.
Cho đến khi tiếng hai người hét lên, Mộ Dung Tuyết mặc quần áo trong, ôm quần áo lao vào phòng.
Ta kéo rùa đen lên bàn cho nó ăn cá nhỏ và tôm khô.
Mộ Dung Tuyết nhìn chúng ta, mặt thay đổi như trong vở kịch Tứ Xuyên, chốc lát lại chuyển sang màu đỏ, chốc lát lại chuyển sang xanh.
Ta nhìn nàng từ trên xuống dưới với nụ cười đầy ẩn ý, tiểu cô nương lao thẳng vào phòng tắm với khuôn mặt đỏ bừng.
"Đừng nhìn ta nữa! Sư tỷ!! Thật là xấu hổ!!"
Ta cụp mắt xuống để giấu đôi
mắt đỏ hoe, đôi mắt nhìn theo nữ nhân vừa chạy vào phòng.
13.
Mạnh Tra bị đày khổ sai đến sa mạc, còn Bành Nhiễu dựa vào tình bạn lâu năm giúp hắn chăm sóc cha mẹ nuôi.
Trước khi đi, ta muốn từ biệt sư thúc mình, nhưng ai biết tiểu lão đầu này lại du ngoạn núi sông, thậm chí còn bỏ lại Văn Thiệp ở bên cạnh ta.
Có lẽ vì sự đồng hành hàng ngày của Văn Thiệp những ký ức thiếu vắng dần trở nên sâu sắc hơn.
Ta nghĩ đến người bị trục xuất khỏi sư môn vì phạm sai lầm, vị hòa thượng đầu trọc đã có ý kiến xấu với Mạnh Tra, và vị hòa thượng mặt âm dương đã tấn công ta ở Đông Giang, họ đều là cùng một người.
Và ông ấy còn có một thân phận khác, đó là cha ruột của ta.
Lúc này ta mới biết ý nghĩa bức thư trong cung kia: "Bạch Xu, nhớ kỹ nhân quả."
Nhân quả thế nào, món nợ của cha phải do con gái trả? Người trong thiên hạ cùng chịu c. h. ế. t sao? Thật nực cười.
Nhưng nếu ta ch. ế. t thiên hạ thái bình, vậy thì
có gì phải sợ?