Trưởng Công Chúa - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:30:31
Lượt xem: 5,606
Ta vẫn sống trong hậu cung, nhưng xưng hô đã đổi từ Hoàng hậu thành Trưởng công chúa. Ta triệu tập tất cả các phi tần của Lý Dần đến.
“Ai muốn hồi phủ tái giá thì ta sẽ lo liệu của hồi môn, ai muốn ở lại cung an dưỡng tuổi già thì cứ ở lại, ta sẽ không ép buộc ai cả."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta chỉ vào Tiền ma ma, "Các ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, có quyết định rồi thì bảo người đến báo với Tiền ma ma là được."
Ai cũng có số phận của riêng mình, ta không muốn làm khó ai.
Còn về Hiền phi và Lý Dần, họ là trường hợp khác.
Ngày phụ hoàng ta lên ngôi, ta đã tiễn Lý Dần và Hiền phi bằng một ly rượu độc.
Ngôi vị hoàng đế mà cha ta có được, xét cho cùng, cũng không mấy vẻ vang.
Lý Dần thân là hoàng đế tiền triều, tuy đã bị cắt lưỡi, nhưng chỉ cần còn sống, ắt sẽ trở thành mối hiểm họa.
Ta không muốn để lại bất kỳ mối họa tiềm ẩn nào.
Về phần Hiền phi, khi còn sống, nàng không thể đường đường chính chính đứng bên Lý Dần.
Vậy ta sẽ thành toàn cho nàng, đưa nàng xuống suối vàng làm phu thê với Lý Dần.
Theo đề nghị của ta, Hạ Trúc đã trở thành nghĩa nữ của phụ hoàng.
"Đối ngoại sẽ không nói ngươi là Hạ Trúc nữa." Ta thản nhiên nói, "Tên thật của ngươi là gì? Sau này hãy dùng lại tên thật đi."
Hạ Trúc ngây người, "Thật... thật vậy sao?"
Ta bị phản ứng của Hạ Trúc chọc cười, "Hạ Trúc bị cha mẹ bán vào cung, nếu có một ngày họ biết con gái mình được Hoàng thượng nhận làm nghĩa nữ, e là sẽ sinh ra những phiền phức không đáng có."
Ta rất ghét phiền phức.
Cũng không muốn Hạ Trúc gánh vác những ràng buộc và trách nhiệm không thuộc về nàng.
Hạ Trúc khôi phục lại tên thật là Lục Hạ, cùng ta sống chung một cung.
Ta nhàn rỗi buồn chán, bỗng nhớ tới chuyện Lục Hạ nói nữ tử cũng có thể đọc sách.
"A Hạ, chúng ta mở một thư viện đi, chỉ nhận nữ tử thôi."
Trong lòng ta đã ngưỡng mộ thế giới mà Lục Hạ đã sống từ lâu.
Tuy không thể tận mắt chứng kiến, nhưng có vài việc, ta vẫn có thể làm được
Ví dụ như việc mở thư viện dành cho nữ tử.
Phụ hoàng biết ta cả đời này không thể mang thai, áy náy không thôi.
Ta chỉ vừa đề cập một chút, người đã phái người đi tìm thầy giáo rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truong-cong-chua/chuong-14.html.]
Ta chỉ cần động động miệng, việc thư viện nữ tử sẽ có người thay ta lo liệu.
Ta và Lục Hạ vừa tham quan thư viện nữ tử, vừa nói: "Chúng sinh bình đẳng nghe thì hay đấy, nhưng ở thế giới này, đó là việc không thể thực hiện được."
Nữ tử xuyên không trước đã nói rất nhiều lần về việc chúng sinh bình đẳng.
Lục Hạ tuy không nói, nhưng ta biết, nàng thực ra cũng khao khát điều đó.
"Quý tộc sẽ không trơ mắt nhìn đặc quyền của mình bị tước đoạt, cũng không thể chịu đựng được việc thường dân ngang hàng với họ."
Như Lục Hạ đã nói, đầu thai cũng là một loại kỹ năng.
Rất nhiều chuyện thực ra từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi.
Điều ta có thể làm cũng chỉ là giúp nữ nhi thiên hạ hiểu rằng, cách sống trên đời này không chỉ có một.
"Lời Du tỷ nói muội đều hiểu." Lục Hạ khẽ cong môi.
Nàng chỉ vào chính mình, nói: "Cũng như muội vậy, giờ đây đã là công chúa, nếu bảo muội lại làm nô tỳ như trước kia, trong lòng muội cũng không cam lòng, huống hồ là những bậc quý tộc kia."
Lục Hạ chớp mắt, "Du tỷ bằng lòng mở thư viện dành cho nữ tử đã là rất tuyệt vời rồi."
Ta không khỏi bật cười.
Thư viện nữ tử chính thức mở cửa sau Trung Thu.
Thiếu nữ đến thư viện không chỉ được miễn học phí, mà còn được cung cấp cơm nước cùng bút mực giấy nghiên.
Sau khi được thầy giáo đánh giá đạt, các nàng còn có thể nhận được một công việc với tiền lương hậu hĩnh.
Với điều kiện như vậy, nhiều gia đình đã đem con gái đến thư viện.
Thậm chí cả những nữ nhân đã có chồng cũng đến hỏi điều kiện nhập học.
Danh sách học viên đợt đầu nhanh chóng kín chỗ.
Nếu không nhờ Lục Hạ có nhiều ý tưởng kiếm tiền, vị Trường công chúa này e là phải xin phụ hoàng chu cấp.
Theo đề nghị của Lục Hạ, thư viện không mở các lớp cầm kỳ thi họa,
Mà chỉ dạy những kỹ năng mưu sinh.
Ta và Lục Hạ đến thăm vài lần, nàng đã không ngồi yên được mà đứng lớp giảng bài cho các nữ học viên.
Nàng vẫn giảng những điều chưa từng có ở thời đại này, nhưng mọi người đều có thể hiểu.
Nhìn Lục Hạ hăng say kể chuyện, lòng ta tràn ngập vui sướng.
Con đường phía trước còn rất dài, nhưng phải có người mở đường thì con đường đó mới ngày càng rộng mở.
___Hết___