Trọng Sinh Trở Lại Ta Biến Thành Ác Nữ - Chương 2. Gặp lại
Cập nhật lúc: 2024-10-17 00:20:57
Lượt xem: 53
2.Vừa bước sang Đông cây cối hầu như đã rụng hết lá chỉ để lại một thân cây trơ trụi, tuyết trắng phủ lên thân cây một lớp băng thật dày. Nhưng bên trong Trường Nguyệt Cung lại là một mảnh ấm áp cây cối xanh tốt như vừa bước qua xuân.
Bên trong Trường Nguyệt Cung, Tiêu Nguyệt Ninh ngẩn người ngồi trước gương đồng để mặc cho cung nữ trang điểm trải đầu.
Đã trôi qua ba ngày nhưng cảm giác cơ thể có trọng lượng khác hoàn toàn lúc còn là linh hồn khiến Tiêu Nguyệt Ninh vẫn chưa quen.
"Công chúa, hôm nay là ngày người hẹn Triệu tứ tiểu thư cùng Nam Cung tiểu thư ngắm hoa ở chùa Vân Lai. Chúng ta vẫn khởi hành theo kế hoạch chứ" - Xuân Đào lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của ta
"Đi. Phải đi chứ, đi gặp lại lão bằng hữu."
Ta nhìn người thiếu nữ xinh đẹp trong gương nhẹ nhàng nói.
Xuân Đào ngập ngừng một lát rồi đáp lời
"Vâng, vậy nô tỳ sai người chuẩn bị nệm và lò sưởi lên xe ngựa trước"
Nhìn Xuân Đào chu đáo, hiểu chuyện đứng bên cạnh. Ta đột nhiên tò mò hỏi
"Xuân Đào, ngươi hầu hạ bổn cung bảo nhiêu năm rồi? Cũng gần mười năm rồi đi."
"Dạ, bẩm công chúa. Tám năm rồi ạ"
"Tám năm! Cũng khá lâu rồi, đợi đến khi ngươi tới tuổi bổn cung sẽ sắp xếp một mối hôn sự cho ngươi, có được không"
"Công chúa! Ta không cần!"
Nhìn ánh mắt nàng hoảng hốt, vì kinh ngạc mà quên hết lễ nghi ta cười nhẹ
"Là không muốn xuất giá hay không hài lòng về mối hôn sự ta chọn"
"Công chúa! Nô tỳ chỉ mong ở bên cạnh hầu hạ công chúa nguyện cả đời không xuất giá"
"Vậy sao?"
"Công chúa, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi"
"Đi thôi."
Xuân Hạnh bước vào kịp thời cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng ta.
Bước vào xe ngựa Tiêu Nguyệt Ninh bỗng khựng một nhịp rồi nói với Xuân Hạnh bên cạnh
"Đổi hương liệu đi. Mùi hương này quá ngọt bổn cung không thích"
"Còn nữa, lệnh cho ám vệ điều tra tất cả người trong Trường Ninh Cung đừng để mấy con chuột nhắt lẻn vào" - Tiêu Nguyệt Ninh nhẹ nhàng mắt che đi sự lạnh lùng chợt loé qua.
Vốn dĩ hành tung của nàng trước nay luôn bí mật nhưng ngày đó lại gặp lại sự vây sát hơn nữa đúng lúc nội công của nàng gặp vấn đề. Tiêu Nguyệt Ninh sẽ không ngu ngốc cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp .
Chùa Vân Lai cách kinh thành không xa nhưng trời đã vào đông lên phải tốn gần hai canh giờ mới tới nơi.
Khi Tiêu Nguyệt Ninh đến nơi đã thấy một thiếu nữ một thân váy trắng đứng đợi giữa vườn mai đỏ, thanh lãnh xuất trần như tiên nữ. Một trời đầy tuyết cũng không bằng một phần lạnh lẽo trên người nàng. Nàng đứng đó tựa như nữ thần mùa đông, đẹp đến nao lòng.
Nhìn thấy nàng Tiêu Nguyệt Ninh không khỏi bước chân nhanh hơn. Hình ảnh thiếu nữ một thân váy trắng bị nhuộm đỏ nằm trên vũng bùn lòng hôm đó gần như trở thành ác mộng mỗi đêm của nàng. Đến nỗi khi tỉnh giấc trái tim vẫn luôn âm ỉ đau.
"A Sương"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-bien-thanh-ac-nu/chuong-2-gap-lai.html.]
Hai mắt Tiêu Nguyệt Ninh đỏ lên, nước mắt từng hạt từng hạt mà rơi xuống.
Thật may. Thật may. Thật may tất cả vẫn còn cơ hội thay đổi.
Thiếu nữ nghe tiếng quay đầu, trên gương mặt xinh đẹp để sự quan tâm nhàn nhạt.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ta..."
"Tiêu Nguyệt Ninh, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại khóc?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Giọng nói này, cả đời Tiêu Nguyệt Ninh đều sẽ không quên.
Tiêu Nguyệt Ninh nắm chặt tay, từng móng tay dài dưới lớp áo ghim sâu vào da thịt. Cơn đau chạy thẳng lên não mới giúp Tiêu Nguyệt Ninh kìm giữ được chút lý trí mà không phát cuồng g.i.ế.c người. Cảm giác đau đớn khi bị linh hồn thiêu đốt nàng vẫn còn nhớ y nguyên.
Hít một hơi thật sâu để giọng mình không quá khác thường Tiêu Nguyệt Ninh mới trả lời
"Không sao, gặp một số chuyện không như ý thôi"
Quay đầu lại Tiêu Nguyệt Ninh bắt gặp bóng dáng hồng y như lửa của một thiếu nữ đang đi đến. Đầu nàng như nứt ra, hình ảnh nữ tướng quân tươi cười hạnh phúc khi bên nam nhân kia cùng bóng dáng hồng y thiếu nữ chồng điệp lên nhau khiến nàng choáng váng.
Monghyyyy
Cảm ơn bạn đã ủng hộ ♥️
Triệu Tình thấy vậy liền vội vàng đưa tay ra đỡ. Một cảm giác ớn lạnh nơi tiếp xúc với tay nàng ta chạy dọc theo sống lưng nàng. Cảm giác như từng con rắn độc bò trườn khắp người khiến nàng rùng mình, theo bản năng hất văng tay nàng ra.
"Cút" - Tiêu Nguyệt Ninh không kìm được mà hét lên.
Một trận im lặng. Tiêu Nguyệt Ninh nhìn vẻ mặt Triệu Tình hơi sững sờ lại nhìn Nam Cung Linh Sương muốn nói lại thôi mới phản ứng lại bản thân vừa làm gì.
Rõ ràng đã quyết định phải thật bình tĩnh không được để lộ sơ hở nhưng khi thấy ả ta bản năng lại không khống chế được hận ý. Tiêu Nguyệt Ninh cắn chặt răng từ từ giải thích.
"Mấy hôm trước ta vô tình bị thương ở tay lúc thuần phục ngựa, ngươi đụng trúng vết thương của ta rồi"
Triệu Tình dường như thở phào nhẹ nhõm cười nói
" Ai dà, ngươi cũng thật vô dụng, chỉ một con ngựa thôi cũng làm mình bị thương được. Hôm nào để bản cô nương ra tay giúp ngươi thu phục còn ngựa đó."
"Không cần, ta sẽ giải quyết tất cả những thứ súc sinh đó." - Ta bình tĩnh nhìn nàng mà nói.
Có thể cảm thấy chuyện này không quan trọng rất nhanh nàng ta đã quên mất chuyện này mà say xưa trò chuyện cùng Nam Cung Linh Sương.
______________________
Ta, Triệu Tình, Nam Cung Linh Sương là tam đại tài nữ của Lương Quốc. Chúng ta đều xuất thân quý tộc nên từ nhỏ đã quen biết. Cùng là nữ nhân nhà quyền quý nên chúng ta từ sớm đã liệu được kết cục của mình nhưng khi nó đến chúng ta vẫn không kìm được mà phản kháng.
Ta - Minh Châu Công chúa được sủng ái nhất của Lương Quốc, Triệu Tình là thứ nữ nhà Trấn Tướng Quân, Nam Cung Linh Sương là Đại tiểu thư của nhà Đại Học Sĩ.
Mọi người nhìn vào đều nói chúng ta xuất thân cao quý, được định hôn ước từ nhỏ, vị hôn phu đều là bậc công tử tài hoa. Một đời như vậy là quá tốt rồi.
Nhưng chỉ có chúng ta biết những cực khổ trong đó.
Ta ngày đêm học cầm kỳ thi họa, lấy lòng phụ hoàng, chu toàn giữa cuộc chiến đoạt đích cuối cùng lại như một món đồ bị phụ hoàng trao đổi với Di Khuyết dưới danh nghĩa hoà thân.
Triệu Tình từ một cô nương phóng khoáng thích cưỡi ngựa nhà tướng chỉ vì vị hôn phu thích cô nương dịu dàng tao nhã mà bị nhốt trong phủ học đủ loại lễ giáo.
Nam Cung Linh Sương càng là xui xẻo nhất. Chỉ vì trùng hợp vào ngày đính hôn vị hôn phu của nàng phát bệnh vong mạng mà bị gắn cho biệt danh khắc phu bị người người chỉ chỏ cười nhạo, người thân xa lánh. Từ một tài nữ người người hâm mộ đến cuối cùng khi nhắc đến nàng người ta chỉ nhớ 'sao khắc phu nhà Đại Học Sĩ'
Thế đạo này vốn khắc nghiệt với nữ nhân chúng ta đều hiểu nhưng đến khi tự mình rơi vào chúng ta mới thấu được sự chua xót đó. Vì vậy chúng ta từ những cô nương chỉ biết vâng lời phụ mẫu dần lên kế hoạch để phản kháng lại thế tục.