Trạc Kiều - Chương 19: Đề thi
Cập nhật lúc: 2024-11-12 21:08:24
Lượt xem: 4
Diêu Trăn như thể hôm nay mới quen biết người này vậy, trừng mắt nhìn hắn, nhất thời nghẹn lời.
Nàng không biết nên đáp lại thế nào, càng không biết Tần Tụng sau này sẽ nhìn nàng ra sao, đầu tim đau nhói, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Dù biết là không hợp lễ nghi, nhưng nàng vẫn quá sốc đến mức không thể rời mắt khỏi hắn.
Một lúc sau, hàng mi nàng rũ xuống, ánh mắt dừng trên những ngón tay thon dài, rõ ràng từng khớp xương của hắn, suy nghĩ không tự chủ được nhớ lại lúc nãy, bàn tay ấm áp của hắn ôm lấy eo nàng, ấn nàng vào góc tường.
Gò má nàng hơi nóng, mím môi trấn tĩnh lại, lạnh giọng nói: "Chỉ là mấy cuốn sách thôi, công tử cứ tự nhiên."
Tống Trạc ôm chồng sách, khẽ hừ một tiếng từ cổ họng: "Ừ."
Diêu Trăn không muốn nói nhiều với hắn nữa.
Hắn ít nói, lời lẽ lại sắc bén, nàng không đỡ nổi, lại sợ hắn đối xử với nàng như vừa rồi, càng lo lắng cho Tần Tụng đang thất thần, nên muốn rời đi, mong hắn cũng sớm rời đi, để nàng có đủ không gian thở dốc, sau đó đi tìm Tần Tụng.
Ánh mắt Tống Trạc lướt qua người nàng, như vô tình muốn đi ra khỏi điện, mái tóc dài đen nhánh như lông vũ, đuôi tóc khẽ bay lên theo gió.
Diêu Trăn dừng bước nhìn hắn, khẽ cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Ánh mắt dừng trên chiếc ngọc quan của hắn rơi dưới đất, nàng bỗng nhận ra vấn đề, vội vàng lên tiếng gọi: "Công tử dừng bước!"
Nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng tóc tai rối bời, môi dính son phấn của hắn thì còn ra thể thống gì nữa!
Diêu Trăn gần như có thể chắc chắn, một số người sẽ coi hắn là kẻ điên, nhưng sẽ có nhiều người hơn dùng ánh mắt mờ ám nhìn hai người bọn họ, thêu dệt chuyện về bọn họ, thậm chí...
Không chừng sẽ coi hắn là tình nhân của Công chúa!
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tống Trạc không dừng bước, đi tới cửa điện, Diêu Trăn nhặt ngọc quan của hắn lên, ngẩng đầu nhìn xem hắn đang ở đâu, vội vàng gọi thêm một tiếng, gấp gáp ngăn lại: "Đứng lại!"
Tống Trạc khựng người, dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Diêu Trăn nói: "Chàng cứ đứng yên đó, đừng nhúc nhích." Vừa nói, nàng vừa bước nhanh về phía hắn, dừng lại trước mặt hắn.
Nàng ngẩng mặt, cẩn thận nhìn gương mặt lạnh lùng, điềm tĩnh của hắn, từ đôi lông mày thon dài, hốc mắt sâu, đến sống mũi cao thẳng, xác nhận những chỗ khác không dính son phấn, nàng lấy khăn tay từ trong tay áo ra, đưa cho hắn: "Chàng lau son phấn trên môi đi."
Ánh mắt Tống Trạc dừng trên chiếc khăn tay trong tay nàng, nhưng không đưa tay ra nhận.
Diêu Trăn nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi nói: "Cái này sạch sẽ, ta chưa dùng qua."
Tống Trạc khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn đưa một tay ra nhận lấy khăn, dùng một góc khăn lau lau cằm.
Hắn lau xong, buông tay, cụp mắt nhìn vệt son nhạt màu trên chiếc khăn trắng tinh, ánh mắt hơi trầm xuống.
Diêu Trăn nhón chân, tiến sát lại gần hắn, lại cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng dấu vết trên mặt hắn một lần nữa.
Hơi thở trong trẻo của hắn nồng đậm, gần như có thể nghe thấy, Diêu Trăn không để ý đến khoảng cách giữa hai người rất gần, thấy khóe môi hắn vẫn còn một chút son, liền đưa một ngón tay ra, chỉ cho hắn xem: "Chỗ này, vẫn còn một chút son."
Tống Trạc nắm khăn tay, so với vị trí ngón tay nàng chỉ, cẩn thận lau lau.
Diêu Trăn cau mày, dịu dàng nói: "Không phải chỗ này."
Nàng lại chỉ một lần nữa.
Tống Trạc đã có chút mất kiên nhẫn, nhưng hắn không để lộ cảm xúc ra ngoài, mặt lạnh tanh, lại lau môi thêm hai cái, lần này rõ ràng dùng sức mạnh hơn lúc nãy rất nhiều.
"Còn nữa không?"
Diêu Trăn gật đầu: "Còn."
Tống Trạc mím môi: "Không lau nữa."
Không lau không được.
Vết son còn sót lại này, sau khi lau đi lau lại nhiều lần, đã nhạt đi rất nhiều, bây giờ bảo Tống Trạc soi gương, phiền phức không nói, cũng chưa chắc hắn đã nhận ra.
Nàng cau mày nhìn hắn, do dự một lúc, chậm rãi nói: "Để ta lau cho."
Nàng nhận lấy khăn tay từ tay Tống Trạc, bảo hắn hơi cúi người xuống, ngón tay ấn lên một góc nhỏ của khăn, vẻ mặt đầy nghiêm túc, hàng mi thỉnh thoảng run lên, cẩn thận lau cho hắn.
Nàng còn nhỏ tuổi, dáng người mảnh mai, ngày thường, khi Tống Trạc đứng thẳng người, hắn chỉ có thể nhìn thấy búi tóc trên đỉnh đầu nàng.
Nghĩ đến đây, vì chiều theo nàng, hắn lại cúi người xuống thêm một chút.
Hơi thở trong trẻo trên người hắn dần dần lan tỏa từ khắp nơi, bám vào người nàng, len lỏi vào tứ chi, trong hơi thở thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo.
Diêu Trăn nín thở, cố gắng phớt lờ mùi hương đó, ngón tay áp vào môi hắn khẽ động.
Tống Trạc cụp hàng mi dài xuống.
Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, cách một lớp khăn mỏng, hình dáng ngón tay mơ hồ, chạm vào, lướt nhẹ trên mặt, mang đến một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả thành lời, hơi khác so với việc ngón tay nàng trực tiếp chạm vào.
Yết hầu hắn chuyển động lên xuống hai cái.
Diêu Trăn cẩn thận lau sạch sẽ, nhìn màu son nhạt trên khăn tay, nghiêng người sát lại gần hắn, kiểm tra kỹ lưỡng gương mặt hắn một lần nữa, xác nhận trên mặt không còn dấu vết nào nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xong rồi."
Nàng ngước mắt lên, phát hiện Tống Trạc đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm, nhất thời có chút do dự.
Dừng một chút, nàng đưa mũ miện cho hắn: "Đừng quên búi tóc."
Tống Trạc nhìn thấy vài tia gợn sóng trong mắt, đưa tay ra đón lấy phát quan, ánh mắt vẫn còn dừng trên gương mặt nàng, khiến cho nàng không thể tránh khỏi, ngón tay hắn chạm vào tay nàng.
Đợi hắn cầm chắc phát quan, Diêu Trăn liền vội vàng rút tay về, đầu ngón tay run rẩy tê dại.
Từ khóe mắt liếc nhìn, thấy ánh mắt Tống Trạc lướt qua tay nàng.
Nàng mím môi.
Tống Trạc một tay ôm sách, một tay cầm ngọc quan.
Hắn cúi đầu nhìn ngọc quan một hồi - những góc cạnh của ngọc quan đã bị mài mòn lồi lõm sau nhiều lần va chạm.
Hắn từ từ cau mày, trong mắt thoáng chút ghét bỏ khó nhận ra.
Ngay lúc Diêu Trăn nghi ngờ hắn chê ngọc quan không sạch sẽ, muốn vứt nó đi, Tống Trạc chậm rãi lên tiếng: "Xin Công chúa hỗ trợ, giúp thần vấn tóc."
Diêu Trăn nhìn tay hắn đang cầm sách, không hiểu vì sao hắn không buông mấy quyển thoại bản có phần vướng víu này xuống.
Nhưng Tống Trạc không buông, nàng cũng không tiện lắm miệng.
Còn về yêu cầu của hắn...
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu: "Búi tóc của nam tử, ta không biết vấn."
Hai người nhìn nhau.
Nàng ấp úng nói: "Làm sao bây giờ?"
Tống Trạc khẽ lắc đầu, cúi đầu nhìn ngọc quan trong tay, rồi lại nhìn nàng.
Xung quanh tẩm điện không có cung nhân, cho dù có cung nhân, cũng không thể gọi bọn họ vào, để bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của hai người. - Những cung nhân đó là người của Tín vương phủ, không biết sẽ bàn tán bọn họ thế nào.
Diêu Trăn mím môi, suy nghĩ một chút, xoay người trở vào nội điện, lục lọi trong hộp trang điểm một hồi, tìm ra một cây trâm ngọc bích đơn giản, không phân biệt được nam nữ.
Nàng cầm cây trâm, đưa cho Tống Trạc.
Tống Trạc vẫn không buông đồ trong tay xuống.
Nàng không muốn dây dưa với hắn thêm nữa, đi vòng ra sau lưng hắn, nhìn xung quanh một lượt, bảo Tống Trạc ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Tống Trạc ngồi ngay ngắn, mái tóc đen như cánh quạ xõa xuống, mềm mại như lụa, lúc ngón tay nàng cầm lược luồn vào tóc, mái tóc dài ẩn hiện ánh sáng lấp lánh.
Diêu Trăn chải tóc cho hắn, ngón tay khéo léo, vén hai lọn tóc bên mai lên, búi thành một búi tóc lỏng, dùng trâm ngọc bích cố định lại, sau đó lùi lại vài bước, cẩn thận quan sát.
Tống Trạc đứng dậy.
Hôm nay hắn tình cờ mặc một bộ y phục màu xanh biếc, rất hợp với cây trâm ngọc bích trên búi tóc.
Búi tóc của Diêu Trăn vấn đơn giản, nhưng phối với gương mặt hắn, không những không hề tầm thường, mà còn tăng thêm vài phần cao quý thoát tục.
Diêu Trăn hài lòng gật đầu: "Được rồi."
Tống Trạc đặt ngọc quan xuống, cúi đầu nhìn lọn tóc từ vai buông xuống trước ngực, đưa tay gạt gạt.
Diêu Trăn thầm vui mừng trong lòng, tưởng rằng hắn cuối cùng cũng chịu rời đi.
Nhưng Tống Trạc bỗng nhiên nhìn nàng, đôi chân như dính chặt xuống đất, ôn hòa nói: "Công chúa theo thần bôn ba, hình như đã lâu rồi chưa ôn bài."
Diêu Trăn sững người, sau đó mí mắt giật giật, ấp úng trả lời hai tiếng.
Tống Trạc vuốt ve lớp bụi không hề tồn tại trên thoại bản trong tay, hàng mi rũ xuống, che khuất ánh mắt, lời nói ra cũng giống như ánh mắt của hắn, lạnh lùng khiến nàng không thể đoán được:
"Hoàng hậu trước đây đã đặc biệt dặn dò thần, bảo thần phải luôn chú ý đến việc học hành của Công chúa. Nếu đã như vậy, hôm nay Công chúa hãy ôn bài cho tốt, ngày mai thần sẽ đến kiểm tra."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trac-kieu/chuong-19-de-thi.html.]
Trong đầu Diêu Trăn ù đi.
Hắn tiếp tục nói: "Để chuẩn bị cho việc trở về kinh thành sau này, Hoàng hậu sẽ kiểm tra."
Diêu Trăn thầm nghĩ không cần đâu, tuy có chút kinh hãi, nhưng nghĩ lại, dù sao Hoàng hậu cũng ở xa, tạm thời không quản được nàng, định mở miệng từ chối.
Nhưng chưa kịp nói ra, hắn đã dùng giọng điệu không cho phép phản bác, chậm rãi nói ra những điển tịch sách lược mà hắn muốn kiểm tra, sau đó ôm thoại bản, sải bước rời đi.
Đợi đến khi Diêu Trăn hoàn hồn, muốn đuổi theo thì hắn đã đi xa rồi.
Diêu Trăn nhìn y phục màu xanh biếc của hắn dần khuất xa, thở hổn hển, trong lòng bực bội vì sao lại bị hắn khống chế, nhất thời không kịp từ chối.
Nhưng lời hắn nói cũng có lý, Diêu Trăn quả thực rất sợ Hoàng hậu.
Suy nghĩ một hồi, nàng không tình nguyện quay trở lại điện, lần lượt tìm ra những sách hắn vừa nói, từng quyển từng quyển xem lại.
Phạm vi kiểm tra mà Tống Trạc đưa ra quả thực không ít, ngay cả nàng, ứng phó cũng khá vất vả, bận đến mức đầu óc quay cuồng, tự nhiên cũng quên mất ý định "sau khi Tống Trạc đi, sẽ đi tìm Tần Tụng".
**
Ngày hôm sau, quả nhiên Tống Trạc đúng như lời đã nói, giờ Thìn vừa qua, đã đến tẩm điện của Công chúa từ sớm.
Hắn một tay cầm mấy quyển sách, tay kia cầm thước, vẻ mặt ôn hòa, nhìn Diêu Trăn đang nằm trên bàn, quầng thâm dưới mắt: "Nếu Công chúa không chịu nổi, thì thôi không kiểm tra nữa."
Mắt Diêu Trăn sáng lên: "Thật sao?"
"Ngày khác ta sẽ viết thư cho Hoàng hậu, nói rõ trong thời gian Công chúa đi cùng, chưa từng đọc sách."
Diêu Trăn lập tức xìu xuống, hai má phồng lên.
Tống Trạc thản nhiên nhìn nàng một cái, sai người gọi Diêu Miệt đến.
Thái tử vẫn còn đang ngủ say, thị vệ liền khiêng hắn đến trước bàn, đặt lên ghế.
Diêu Miệt dụi mắt tỉnh dậy, còn chưa kịp thốt ra câu hỏi, đã bị nhét một tờ giấy thi vào tay, lập tức tỉnh táo hẳn.
Hắn run giọng hỏi: "Không phải nói kiểm tra Hoàng tỷ sao, tại sao lại cả ta ta ta..."
Ngón tay thon dài của Tống Trạc lướt qua cây thước ba tấc trong tay, hàng mi rũ xuống, không đáp lời.
Diêu Miệt lập tức ngậm miệng, cúi đầu nhìn tờ giấy thi trong tay, nhân lúc Tống Trạc không chú ý, len lén nhìn Diêu Trăn với ánh mắt đáng thương, mấp máy môi nói: "Hoàng tỷ, hu hu."
Diêu Trăn cầm quyển sách lên, cho hắn xem mặt bàn của mình - ngoại trừ bút lông, không còn gì khác.
Diêu Miệt nhìn mà thấy run sợ trong lòng, vô cùng đồng cảm.
Hình như Hoàng tỷ còn thảm hơn mình, đến giờ vẫn chưa biết đề thi là gì, ít ra hắn còn có thể tranh thủ lúc này xem sách một chút.
Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn đề thi, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, tay với tới một quyển sách.
Quyển sách hắn định cầm lên bị một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng ấn xuống.
Diêu Miệt giật mình, liền nghe thấy Tống Trạc nói: "Thái tử, người đã bắt đầu làm bài rồi."
Diêu Miệt bĩu môi: "Ta còn chưa xem gì cả..."
Tống Trạc cúi đầu: "Đề thi của người, không khó."
Trên mặt hắn lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ cầm bút làm bài.
Diêu Trăn buông sách xuống: "Vậy ta thì sao?"
Tống Trạc nói: "Đề của Công chúa khó hơn, cứ xem thêm một lát nữa đi."
Diêu Trăn nghẹn lời, có chút ghen tị nhìn Diêu Miệt, một lúc sau, ánh mắt mới từ tờ giấy thi trong tay hắn trở lại quyển sách trước mặt mình.
-
Xem ra đề thi của Diêu Miệt quả thực không khó lắm.
Chỉ trong vòng hai nén nhang, hắn đã buông bút xuống, hai tay nâng tờ giấy thi mực chưa khô đưa cho Tống Trạc.
Tống Trạc cúi đầu, liếc nhìn hai cái, khẽ gật đầu, nhận xét: "Cũng được."
Hắn nói cũng được, tức là không tệ.
Diêu Miệt mong đợi mà nhìn hắn, có chút nhảy nhót.
Tống Trạc mãi sau đó cuối cùng cũng nói: “Thái Tử có thể đi rời đi trước.”
Trong miệng Diêu Miệt phát ra một tiếng thấp giọng hoan hô, nâng bước phải đi, bỗng nhiên nghĩ đến Diêu Trăn còn ở, bước chân có chút chần chờ.
Giọng nói thanh thúy non nớt của thiếu niên vang lên, hắn lúng ta lúng túng nói:
“Hoàng tỷ…”’
Diêu Trăn bình tĩnh nói: “Đệ đi trước đi.”
Dừng một chút, nàng lại gọi hắn: “Đưa cả người hầu cùng đi, giữ lại một thị vệ bên người, phòng tránh lúc tỷ làm bài lại không nghe thấy âm thanh gì.”
Diêu Miệt nói: “Vâng.”
Sau đó, bước đi vội vàng mà rời đi.
Diêu Miệt đi rồi, Diêu Trăn cùng Tống Trạc đều không phát ra tiếng, trong điện nhất thời có chút trống trải.
Diêu Trân nhìn chằm chằm cuốn sách trước mặt, không hiểu sao lại dần dần xuất thần, nhớ lại hôm qua, hai người ngồi cũng gần giống như hôm nay, giọng nói Tống Trạc trầm thấp, chậm rãi đọc những câu chữ "với em" trong cuốn thoại bản đó…
Nàng bỗng nhiên thấy mặt nóng bừng, ngẩng lên nhìn đồng hồ nước bên cạnh, hỏi Tống Trạc: "Có thể bắt đầu khảo hạch chưa?"
Tống Trạc khẽ gật đầu, ngón tay thon dài cầm lấy bài thi đưa cho nàng.
Diêu Trân nhận lấy, lướt qua vài câu hỏi, phát hiện không khó như nàng tưởng tượng.
Bài thi này được viết tay, nét chữ khải thư ngay ngắn bay bổng, lại tự thành một thể mạnh mẽ, không cần phải nói cũng biết là do ai viết.
Ánh mắt nàng dừng lại một chút trên nét chữ đẹp đẽ kia, rồi cầm bút lông lên, đầu bút chạm nhẹ vào cạnh nghiên mực, l.i.ế.m liếm [chú thích], ánh mắt chăm chú nhìn bài thi, bắt đầu trả lời từng câu hỏi một.
Những câu hỏi phía trước cực kỳ đơn giản, Diêu Trân viết như rồng múa phụng bay, trong chớp mắt, chỗ trống đã được lấp đầy bởi những nét chữ khải thư thanh tú.
Câu hỏi cuối cùng là yêu cầu nàng viết một bài thơ theo lời miêu tả của hắn.
Diêu Trân khẽ nhíu mày, vô thức cắn môi, hồi lâu không viết.
Tống Trạc bước nhẹ đến sau lưng nàng, cách sống lưng nàng nửa gang tay, nhìn nét chữ nàng viết.
Chữ của Diêu Trân có chút mạnh mẽ trong từng nét bút, độ bay bổng không thua kém hắn bao nhiêu, có phần không giống chữ của nữ nhi.
Nàng dừng lại ở câu hỏi làm thơ.
Có lẽ cảm nhận được người phía sau đang đến gần, Diêu Trân cân nhắc rồi cầm bút lên, chậm rãi viết ra hai đoạn từ, tốc độ chậm đến mức cả nét chữ cũng ngay ngắn hơn rất nhiều.
Một lát sau, nàng đặt bút xuống, kiểm tra một lượt rồi đưa cho hắn.
Tống Trạc dùng hai tay cầm hai góc bài thi, xem qua những câu hỏi phía trước, trầm giọng nhận xét: "Không tồi."
Trái tim thấp thỏm bất an của Diêu Trân hơi yên ổn một chút.
Tống Trạc liếc mắt nhìn bài từ nàng viết, chậm rãi nhíu mày.
Trái tim Diêu Trân run lên, mím môi.
Tống Trạc chậm rãi nhận xét: "Đối không chỉnh, bằng không vần, cứng nhắc."
Diêu Trân lặng lẽ cúi đầu, tự biết mình còn thiếu sót, lông mi run rẩy chớp chớp vài cái.
Tống Trạc cầm bút son, lần lượt chấm bài, bài từ nàng viết bị hắn bỏ qua.
Diêu Trân liếc mắt nhìn thấy, cúi đầu thấp hơn.
Tống Trạc trả lại bài thi cho nàng, khẽ mở môi: "Về thơ từ, còn cần phải trau dồi thêm."
Diêu Trân khẽ gật đầu, nhận lấy bài thi, khẽ nhíu mày suy nghĩ.
Nàng thật sự không có chút ý tưởng nào với câu hỏi này của Tống Trạc.
Ngẩng lên nhìn Tống Trạc, muốn hỏi xin lời giải đáp, lại thấy Tống Trạc cụp mắt xuống, ngón tay thon dài tìm kiếm trong cuốn sách hắn mang đến, chọn ra một cuốn đưa cho nàng.
Diêu Trân nhận lấy, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt khó hiểu.
Tống Trạc không nói, ánh mắt dừng trên cuốn sách.
Diêu Trân lật trang bìa, nhìn rõ chữ viết trên đó, ngón tay run lên, "bốp" một tiếng đóng cuốn sách lại, trong mắt mang theo vẻ giận dữ, nhìn về phía Tống Trạc.
Liền nghe người này thản nhiên nói: "Vần điệu, từ ngữ trong cuốn thoại bản này đều thuộc hàng thượng thừa, công chúa đã thích những lời âu yếm này, không bằng nghiên cứu kỹ một chút, viết ra một bài luận phú."
Diêu Trân bán tín bán nghi, do dự lật một trang, chỉ cảm thấy ánh mắt như bị cách dùng từ trong đó làm bỏng, lại đóng mạnh cuốn sách lại, lạnh lùng gọi tên tự của hắn: "Tống Quân Thao!"