Trả Giá - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:13:03
Lượt xem: 100
Tôi đã bị người bạn thân nhất của mình lừa đến Myanmar trong bảy năm. Bàn tay nhuốm m.á.u 10 m.ạ.n.g người, tôi trở về với 100 triệu đô la mỹ.
Chồng tôi đã tái hôn và có một đứa con, vợ mới của anh ta chính là cô bạn thân nhất của tôi.
Con gái 9 tuổi của tôi phải sống trong một chiếc thùng các tông ngoài ban công, gầy guộc, không ra hình người.
Mẹ chồng đồng ý cho tôi về lại nhà chồng, nhưng chỉ muốn tôi ngoan ngoãn trở thành bảo mẫu chăm sóc bà ta và bố chồng.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, tôi vẫn còn là cô con dâu ngu ngốc, nhu nhược của bảy năm trước.
—----------------------
Trở về từ miền Bắc Myanmar, ngoài trời gió lạnh gào thét, nước đóng thành băng.
Nguyệt
Mùa đông năm nay đặc biệt giá rét, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy ấm áp, cơ thể bởi vì quá mức kích động mà run lên.
Tôi về rồi đây.
Xa cách bảy năm, cuối cùng cũng trở về cố hương!
Tôi đứng dưới tòa nhà cũ quen thuộc, xung quanh là đường phố cũ nát cùng những chiếc xe máy bày biện lộn xộn.
Nơi này vẫn không có gì thay đổi.
Tôi thở phào một hơi, tiến đến gõ cửa.
Cuối cùng tôi đã tự cứu lấy chính mình! Trên tầng hai truyền đến tiếng bước chân.
Có người chạy xuống, cách cánh cửa sắt mà rụt rè hỏi: "Ai vậy?" Giọng nói non nớt cùng với giọng điệu khẩn trương.
Tôi sững người một lúc, tim tôi đau nhói, hốc mắt đỏ lên thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Ngoại trừ con gái của tôi, còn có thể là ai nữa? Tôi còn nhớ, tôi đã bị bố mẹ chồng xúc phạm, đánh đập và đuổi ra khỏi nhà một cách thô bạo sau khi tôi mua cho con bé một chiếc bánh nhỏ chỉ có 50 nhân dân tệ. Họ cho rằng tôi không sinh được con trai nên sinh con gái để vòi tiền họ.
"Một xu cũng không kiếm được, cô còn không biết xấu hổ mà lấy tiền mua bánh ngọt cho con gái, cô có cút ra ngoài kiếm tiền hay không!"
Bọn họ đã nói như vậy.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, một mình tôi hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ chồng, còn chăm sóc con gái có bao nhiêu khổ cực.
Mọi chuyện trong nhà đã hành hạ tôi tàn tạ đến mức không còn giống người nữa, tôi làm sao còn có năng lực để đi kiếm tiền?
Tôi đã hết lần này đến lần khác chịu đựng, hết lần này đến lần khác phục tùng, nhưng cuối cùng họ vẫn không thông cảm cho tôi.
Không đúng, bọn họ có thể hiểu, bọn họ biết tôi mệt mỏi, nhưng bọn họ vẫn không hài lòng.
Tôi vẫn nhớ sau khi điện thoại di động của tôi bị tịch thu khi tôi đến miền bắc Myanmar, mấy người đàn ông cao lớn ấn tôi xuống nước khiến tôi hít thở không thông, hỏi tôi có nghe lời hay không.
Cũng còn nhớ rõ đêm khuya sau khi tôi chạy trốn bị bắt trở về, ba con ch.ó đói cắn xé tôi không ra hình người,xung quanh tất cả đều là tiếng cười thích chí.
Tôi thậm chí còn nhớ mình đã bị ném vào chuồng lợn cả tháng trời khi mắc lỗi, ngày nào cũng tranh giành thức ăn với lũ lợn, tinh thần của tôi gần như đã suy sụp.
Đó là địa ngục trần gian! Nếu tôi không phải vì mỗi ngày đều nhớ tới con gái, tôi sợ rằng tôi đã biến thành bộ xương khô ở vùng đất phía bắc Myanmar.
“Uyển Uyển sao?" Giọng tôi chua xót vang lên, vừa mở miệng đã thấy nước mắt đã lăn dài.
Trong cửa truyền đến thanh âm nghi hoặc: "Cô biết con sao? Cô là ai vậy?"
“Mẹ là mẹ con..." Bốn chữ nặng nề biết bao, đến nỗi tay chân tôi dường như phát run, nước mắt chảy dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tra-gia-dbcz/phan-1.html.]
“Mẹ con?” Ngữ điệu của Uyển Uyển thay đổi, con bé không dám tin lại vô cùng chờ mong, cẩn thận mở cửa ra.
Lúc tôi rời đi con bé mới có hai tuổi thôi, nhưng lúc đó con bé mới cao tới đầu gối tôi, nay con bé đã chín tuổi thì chắc hẳn con bé sẽ lớn lên thành bộ dáng duyên dáng yêu kiều.
Tôi vô cùng kích động, xuyên qua khe cửa mà nhìn con gái của tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, con bé mê mang mà khẩn trương, tôi lại đơ người ra.
Uyển Uyển của tôi sao lại gầy như vậy?
Chín tuổi nhưng cao chưa tới 1 mét, đầu tóc bù xù, gương mặt vì lạnh mà đỏ bừng, làn da nứt nẻ, bàn tay nhăn nheo, thân hình nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc áo khoác ngoài, càng thể hiện sự suy nhược.
Đây là Uyển Uyển?
So với ăn mày trên đường còn không bằng!!
Tôi không thể tin được, môi nhịn không được mà run lên, trong lòng đau như d.a.o cứa, làm tôi phải nghiến chặt răng.
Chồng tôi nuôi con gái như thế này sao?
“Mẹ?” Uyển Uyển nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt cùng bất an.
Tôi lau đi nước mắt, hết sức đè nén cảm xúc của mình lại.
“Là mẹ đây, mẹ tên là Lục Phiến, con tên là Chu Uyển, cha con tên là Chu Phong, con cùng gia đình bà nội ở đây có phải không?” Tôi gượng ép nở một nụ cười tươi hỏi.
Uyển Uyển ngơ ngẩn mà nhìn tôi, khóe môi nứt nẻ không tự giác mà mấp máy, đôi mắt to tròn liền đỏ hoe, tôi đẩy cửa ra ôm lấy con gái, ôm lấy bảy năm nhớ thương trong lòng.
Uyển Uyển, nếu không có con, mẹ sống không được tới tận bây giờ.
Tôi bật khóc, Uyển Uyển cũng gào khóc, con gái đến giờ mới biết mình có mẹ, chỉ là mẹ đã mất tích bảy năm.
Chúng tôi ôm nhau khóc cả nửa ngày, đến khi ngoài cửa một trận gió lạnh thổi tới, tôi lúc này mới phát hiện Uyển Uyển đeo một đôi tất không hợp với đôi dép lê, trên chân là một đôi tất trắng sớm đã ướt đẫm.
Tôi sờ đến bàn chân của con nhưng mà chân con gái tôi lại lạnh giống như lúc tôi ở Myanmar vậy.
“Uyển Uyển, chân của con sao lại ướt như vậy?” Tôi đau lòng hỏi con gái.
“Con..con đang giặt quần áo,…đúng rồi, con phải giặt quần áo, lát nữa bà nội sẽ trở về, con phải giặt cho xong.” Sắc mặt Uyển Uyển trở nên trắng bệch, muốn chạy nhanh lên lầu để giặt quần áo.
Có thể nhìn ra con gái cực kì sợ bà nội, cũng chính là mẹ chồng của tôi.
Trái tim tôi dường như bị ai bóp nghẹt, nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ chồng kia, cái loại người không bằng súc vật, tra tấn tôi nhiều năm như vậy, giờ tôi mất tích lại tra tấn con gái của tôi.
Gương mặt tôi hiện tại chắc chắn rất khủng bố, vẻ mặt bây giờ giống như năm đó tôi ở Myanmar lần đầu tiên g.i.ế.c người.
“Mẹ…mẹ ngồi đây trước đi, con phải đi giặt quần áo.” Uyển Uyển muốn cùng tôi nói chuyện nhưng lại càng vội vã đi giặt quần áo hơn.
Tôi nhìn con gái không quản mệt mỏi mà chạy lên lầu hai, chạy nhanh đến nỗi lưu lại những vệt nước trên cầu thang, tôi có thể tưởng tượng được chân của con đã lạnh đến nhường nào, lạnh đến nỗi toàn thân đều đang run rẩy.
Tôi đi theo con gái lên lầu hai, đem Uyển Uyển ôm chặt lấy: “Đừng giặt nữa, không cần giặt nữa, về sau con đều không cần giặt nữa.” Tôi nói như đinh đóng cột.
Khi ở Miền Bắc tôi đã bị mài dũa đến nỗi tâm tôi vững chắc như bàn thạch chưa bao giờ vì ai mà bị d.a.o động, chỉ có con gái tôi mới có thể khiến cho tôi trở nên mềm mại.
“Mẹ…bà nội sẽ đánh con..con lập tức có thể giặt sạch” Uyển Uyển sụt sịt. Tôi nhìn vào nhà vệ sinh thấy một thùng quần áo, trong nhà vệ sinh rõ ràng có máy giặt, lại bắt Uyển Uyển giặt tay.