Tôi yêu con của kẻ thù 10 năm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-14 11:38:13
Lượt xem: 18
Ồ , thật trùng hợp ! Học bá nổi tiếng ôn nhu lại ngồi một mình ư ? Tôi trực tiếp đến chỗ cạnh cậu ta ngồi xuống , không nói gì lôi sách vở ra làm bài tập bởi tôi biết, thứ thu hút tri thức chính là tri thức. Thời gian đầu tôi có chút khó khăn nhưng nhờ đầu óc vốn "có chút nếp nhăn " cùng quyết tâm báo thu mãnh liệt tôi đã có thể đứng vững trong lớp chọn mới.
Hôm ấy là buổi chiều tàn hạ , nắng chiếu qua cửa sổ xuống người Phó Duy đang chống tay ngủ , tôi đang đau đầu giải bài toán khó định quay sang hỏi cậu thì vô tình bắt gặp ánh mắt cậu đã nhìn tôi từ bao giờ . Hai ánh mắt chạm nhau lúc lâu tai Phó Duy hơi đỏ cậu bỗng lên tiếng:
"Có chỗ nào không hiểu ? Tôi chỉ cậu"
"Được, chính là câu này tôi giải mãi không ra"
Điều đơn giản này đối với tôi lại là bước tiến lớn trong công cuộc trả thù vì cậu ta đã chủ động giúp tôi , đã chú ý đến tôi. Ngày tháng sau đó chúng tôi dính nhau như sam , mọi người ai ai cũng bàn tán , đương nhiên tôi thu lại không ít người ghen ghét , chẳng sao miễn Phó Duy không ghét tôi là được.
Nhận thấy thời cơ chín muồi tôi đẩy nhanh tiến độ , bắt đầu âm thầm theo đuổi cậu dưới danh nghĩa học tập . Hôm đăng kí nguyện vọng nhìn đơn đăng kí của cậu tôi lại nảy ra suy nghĩ mới , đột nhiên Phó Duy hỏi tôi :
"Hi Hi cậu muốn thi trường nào?" Hi Hi cái tên này đã lâu tôi không được nghe thấy vì chỉ có bố tôi gọi tôi như vậy , giờ nói thốt ra từ con của kẻ thù tim tôi lại hẫng một nhịp. Thấy tôi không trả lời cậu lại dè dặt hỏi :
"Tôi gọi cậu vậy không được sao ? nếu vậy xin lỗi lần sau tôi không gọi nữa"
Tôi giật mình vội nói :" Tôi sẽ thi vào đại học kinh tế cạnh trường cảnh sát của cậu"
Phó Duy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn hỏi :" Cậu chưa trả lời câu hỏi kia của tôi?"
"À hả cậu hỏi gì ?"
"À chuyện đó không sao cậu cứ gọi gì cậu thích" Nghe câu trả lời của tôi mặt Phó Duy giãn ra tỏ vẻ vui mừng.
Trước ngày thi đại học tôi và mẹ đến thăm bố , ông vui vẻ chúc tôi thi tốt khuôn mặt tỏ ra hạnh phúc và đầy hy vọng nhưng tôi biết ông chỉ cố tạo vỏ bọc để tôi yên tâm thi cử . Tôi cũng vậy không muốn làm họ thất vọng nên cố gắng nỗ lực hơn người khác trăm lần , ngày thi đầu tiên kết thúc bước ra khỏi phòng thi tôi có chút hứng khởi khoe với Phó Duy mình làm bài rất tốt , nhất định sẽ học cạnh cậu.
Ông trời thật biết làm con người ta đau khổ , vui vẻ chưa được bao lâu một hàng xóm cũ chạy tới thở không ra hơi nói với tôi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-yeu-con-cua-ke-thu-10-nam-ukif/chuong-2.html.]
"Tiểu Hi , bố con tutu trong nhà giam rồi, mẹ con cũng vậy ở bồn tắm dưới hầm"
Tin sét đánh này khiến tôi hoàn toàn sụp đổ , tôi ngẩn người đứng trôn chân tại chỗ , nước mắt vô thức lã chã rơi như mưa . Trước khi mất đi ý thức tôi mơ màng nghe thấy Phó Duy gọi tên tôi sau đó tôi chẳng nhớ gì nữa , tỉnh dậy vẫn là cảm giác giống như gần 1 năm trước lúc hay tin bố tôi bị tạm giam , chỉ khác người ngồi cạnh giường bệnh của tôi không phải mẹ nữa mà là Phó Duy. Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi xoa xoa nhẹ , mắt hơi đỏ như vừa khóc :
"Cậu làm mình lo muốn chet , cậu có mệt lắm không?"
"Không sao , mình muốn về ôn bài mau cho mình về "
"Nằm im đó chuyền nốt rồi về" Phó Duy nghiêm giọng ra lệnh cho tôi.
Có thể người xung quanh sẽ nghĩ tôi cuồng học đến nỗi ngất sau ngày thi hoặc có thể người ta nghĩ tôi là đứa trẻ má.u lạnh cha mẹ vừa qua đời vẫn có thể học bài , sáng hôm sau tôi vẫn mang vẻ bình tĩnh như chưa có gì xảy ra bước vào phòng thi. Còn chuyện hậ.u sự tôi đã nhờ chú mình lo giúp , hôm đó sau khi thi xong tôi mang một bó hoa mà cả bố mẹ tôi đều thích tới trước họ :
"Bố mẹ yên tâm , con sẽ bắt ông ta trả giá"
Đêm đó trời mưa rất to trắng xoá cả đường tôi đã uống rất nhiều rồi lê những buớc chân nặng nhọc trên đường, nhấc máy gọi Phó Duy nhưng chưa kịp nói gì đã ngất lịm đi lần nữa. Thật kì lạ lần này tỉnh dậy không phải mùi thuốc sát trùng mà là mùi cỏ thơm dịu giống của Phó Duy, không phải chăn ga trắng như của bệnh viện mà là chiếc giường màu xám ấm áp cũng có mùi cỏ nhè nhẹ. Không sai , tôi ngất trước nhà Phó Duy, Phó Tức thường ở cơ quan nên chỉ có cậu ở nhà một mình ngoài ra còn có dì giúp việc lo ăn uống dọn dẹp.
nho
Thấy tôi tỉnh Phó Duy lại gần giường ngồi tựa vào đầu giường ôm tôi , xoa đầu tôi rồi thủ thỉ :
"Khóc đi , sẽ chỉ mình anh biết thôi!"
Tôi không muốn khóc nhưng tại sao không thể kiểm soát nước mắt cứ tuôn trào, hàng phòng ngự cứng rắn của tôi bị Phó Duy nhìn thấu , tôi không kìm nén được nữa ôm cậu khóc lớn , khóc tới mức ướt cả mảng lớn trên n.g.ự.c Phó Duy, sau đó dần dần tiếng khóc giảm dần thay vào đó là tiếng ám muội và là cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi mơ màng nhớ lại chuyện tối qua , thật đáng ghê tởm ! Tôi vậy mà mất kiểm soát lên giường với con trai kẻ thù khi chúng tôi chỉ 18 tuổi, nhưng không vấn đề gì cả , nếu đây là cái giá phải trả cho việc báo thù thì tôi sẵn sàng, ai nói tôi thấp hèn đê tiện tôi nhận , chỉ cần báo được thù khiến lão già kia mất tất cả tôi không ngại!
Phó Duy cũng tỉnh rồi cậu ta ấp úng giải thích: " Xin lỗi , tối qua là tại mình , mình sẽ..sẽ..."
"Chúng ta hẹn hò đi " tôi trực tiếp đề nghị , Phó Duy cũng không suy nghĩ mà đồng ý vậy là tôi đã lấy được thứ quý giá nhất của kẻ thù. Ông ta tuy ham tiền và địa vị nhưng lại hết lòng yêu con trai mất mẹ từ khi mới sinh của mình, có được Phó Duy là có được điểm yếu của Phó Tức.
Sau khi lên đại học tôi đã chuyển đến nhà Phó Duy ở vì nhà anh gần trường nên không cần ở kí túc xá, ngày qua ngày chúng tôi cùng nhau sống chung dưới một mái nhà nảy sinh rất nhiều thứ giống như mọi cặp đôi yêu nhau khác, phải nói là rất hạnh phúc rất viên mãn , có đôi lúc tôi thực sự rất yêu anh muốn buông bỏ tất cả hận thù để chọn đời bên anh nhưng tôi không thể !
Làm sao đây khi mỗi đêm tôi đều mơ thấy cảnh nhà mình tan tác tôi từ cành vàng lá ngọc biến thành cỏ dại ven đường, từ một thiếu nữ hạnh phúc trở thành kẻ mồ côi vào ngày thi đại học?Tôi vẫn là không thể buông bỏ hận thù.
Những năm đó tôi ngành đêm thu nhập bằng chứng phạm tội của Phó Tức và cả bằng chứng minh oan cho bố tôi , từng chút một không một chi tiết nào bỏ sót . Phó Duy bằng sự nỗ lực cố gắng cũng như cái gọi là " con nhà nòi" phá giải rất nhiều vụ án lớn nhỏ , đưa tất cả ra ánh sáng , đã đến lúc tôi hạ ván bài này. Tôi giả vờ tò mò hỏi anh về những vụ tham ô , trốn thuế , vu oan hay đại loại như vậy rồi lén ẩn danh gửi hồ sơ tôi thu thập được tới nơi làm việc của anh . Đúng như tôi dự đoán với tính tình cương trực và nhạy bén của mình anh nhanh chóng cùng đồng đội tìm ra chân tướng toàn bộ sự thật. Nhận ra người cha anh hết lòng thần tượng không đi theo công lí như anh tưởng , rồi anh tự tay bắt bố mình về nhà giam . Sắp hoàn thành bước trả thù rồi , chỉ còn bước cuối nói ra hết sự thật cho anh nghe . Thì anh lại cầu hôn tôi , dù sao cũng làm anh đau khổ tôi sẽ trực tiếp bóp nát tim anh luôn để anh căm ghét tôi , để anh tìm người khác .