Tô Tô - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-12 23:39:48
Lượt xem: 2,252
Trời dần trở lạnh, ta lại đang mang thai, nên bèn tạm nghỉ bán hàng, cùng ma ma ở nhà nghỉ ngơi, chờ ngày sinh nở.
Vào mùa tuyết rơi đầu tiên ở Ninh Cổ Tháp, ta đã hạ sinh đứa con thứ hai.
Vẫn là một bé gái, ta đặt tên con là "Nguyên Tuyết".
Có lẽ là nhờ được nuôi dưỡng bởi thiên nhiên núi rừng phương Bắc, nên Nguyên Tuyết sinh ra đã rất khỏe mạnh, hồng hào, cơ thể cường tráng, tính cách lại hoạt bát, rất hay cười.
Ta dồn hết tình yêu thương cho con bé, kể cả phần tình mẫu tử dành cho Nguyên Anh mà ta không có cơ hội trao gửi, chỉ mong con bé lớn lên bình an và vui vẻ.
Ta và Nguyên Anh, kiếp này duyên phận mẹ con mỏng manh như vậy, mong rằng kiếp sau, ta có thể sinh ra trong một gia đình giàu có, môn đăng hộ đối, để Nguyên Anh của ta có thể trở lại làm con của ta.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Sau khi bàn bạc với ma ma, ta quyết định dùng số tiền mà thế tử và Kinh Nương cho để thuê một cửa hàng, mua sắm thêm gia vị, dụng cụ nhà bếp, rồi thuê thêm người làm, chính thức mở một quán ăn.
Ninh Cổ Tháp nằm gần vùng cực Bắc, nên một năm có đến nửa năm là mùa đông giá rét.
Chúng ta bèn nảy ra ý tưởng làm món lẩu nóng hổi để bán.
Nồi lẩu được làm bằng đồng đỏ, có khả năng truyền nhiệt nhanh và đều.
Nước dùng được ninh từ xương heo cho đến khi chuyển sang màu trắng sữa, chỉ cần đổ vào nồi đồng là trong chốc lát đã sôi sùng sục.
Các loại nguyên liệu nhúng lẩu bao gồm: cá nước lạnh đánh bắt từ sông băng, thịt lợn nuôi bằng ngũ cốc của nông hộ địa phương với lớp da mỏng, thịt mềm, gà thả vườn được nuôi trên núi, thịt thỏ rừng,... tất cả đều được thái thành những lát mỏng.
Ngoài ra còn có các món ăn kèm như cải muối chua giòn, khoai tây bở, đậu phụ đông lạnh, chả cá chả tôm gia truyền của ma ma,... chỉ cần nhúng sơ qua nước lẩu là đã chín tới, thịt chuyển sang màu hồng trắng trông rất đẹp mắt.
Trong sách cổ, món ăn này có tên gọi là "Bác hà cung".
Món "Bác hà cung" vừa ra mắt đã được thực khách vô cùng yêu thích.
Cứ đến ngày phiên chợ, những người Hồ từ các nước láng giềng đặc biệt ưa chuộng món này, họ thường xếp hàng dài trước cửa quán từ sáng sớm.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Có những hôm, chưa đến giờ Mùi (khoảng 1 giờ chiều đến 3 giờ chiều) là chúng ta đã bán hết sạch nguyên liệu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/to-to/chuong-7.html.]
Thực khách người Hồ đến quán ngày càng đông, nên chúng ta cũng điều chỉnh hương vị món ăn cho phù hợp với khẩu vị của họ.
Nước dùng được ninh từ thịt bò cho thật đậm đà, thêm cà chua vào để tạo nên màu sắc đỏ au đẹp mắt cùng vị chua ngọt đặc trưng.
Khi nhúng thịt và rau vào, món lẩu lại càng thêm phần hấp dẫn.
Ngoài ra, chúng ta còn dùng sữa bò mua được từ những người Hồ ở chợ phiên để làm sữa đông, hoặc trộn với bột mì, mật ong, hạt thông, vừng,... làm thành các loại bánh ngọt với đủ hình dạng, hương vị.
Món nào món nấy đều mềm xốp, thơm ngon, khiến thực khách ăn một lần là nhớ mãi.
Đến mùa hè, nguồn nguyên liệu lại càng thêm phong phú với vô số loại sơn hào hải vị.
Người phương Bắc thường ưa chuộng những món ăn có vị mặn kết hợp với vị tươi ngon tự nhiên, chúng ta bèn cố gắng chế biến món ăn sao cho hợp khẩu vị của họ.
Nhờ vậy, cộng thêm tài nghệ nấu nướng cao siêu của ma ma, quán ăn nhỏ của chúng ta ngày càng làm ăn phát đạt, tiếng lành đồn xa, cuối cùng cũng gây dựng được một chút danh tiếng ở địa phương.
Sau đó, ta mua thêm đất, thuê nông dân về canh tác, vừa để cung cấp nguyên liệu cho quán ăn, vừa để thu tiền thuê ruộng hàng năm.
Vào những lúc giáp hạt, ta thường giảm tiền thuê hoặc phát cháo gạo cho bà con.
Dần dần, mọi người đều khen ngợi Lưu gia nương tử là người tốt bụng, đức độ, đáng kính.
Cuối cùng thì ta cũng đã được sống là chính mình.
Thế sự đổi thay như nước chảy mây trôi, nghĩ lại, cuộc đời này chẳng khác nào một giấc mộng phù du.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã mười hai năm trôi qua kể từ ngày ta cùng Nguyên Tuyết và ma ma đến đây sinh sống.
Giờ đây, quán ăn nhỏ họ Lưu năm xưa đã trở thành một trang viên rộng lớn, vừa có quán ăn, vừa có cả khu nhà trọ cho khách nghỉ chân.
Sân vườn rộng rãi, đường đi uốn lượn quanh co, mùa đông có phòng kín để sưởi ấm, mùa hè có thủy tạ để hóng mát.
Trong vòng bán kính mấy trăm dặm, bất kể là tiệc chiêu đãi của quan phủ, gặp mặt những người Hồ từ các nước láng giềng đến buôn bán, hay gia đình sum họp, thì quán ăn họ Lưu luôn là sự lựa chọn hàng đầu.
Ta cũng mua được trăm mẫu ruộng tốt, cho bảy tám chục hộ gia đình thuê để canh tác.
Cuộc sống tuy không được xa hoa như khi còn ở Hầu phủ, nhưng lại sung túc và an ổn hơn xưa rất nhiều.