TÌNH YÊU LÀ GÌ? - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-16 17:59:33
Lượt xem: 448
“Nếu thật sự như vậy cũng chỉ trách vận may của Lục Văn Châu quá kém, muội không cần áy náy. Việc này không thể trì hoãn được nữa, ta cùng Từ Sách muộn nhất là ngày mai sẽ đi, muội hãy ở trong kinh thành đợi tin tức đi.”
Giờ Mão ngày hôm sau, trời còn chưa sáng ta đã tiễn huynh trưởng và Từ Sách rời đi.
Biểu cảm của Từ Sách trang trọng, ánh mắt điềm tĩnh. Huynh trưởng trông có vẻ thoải mái và tự tin hơn hắn rất nhiều, chẳng qua mỗi lần nhìn về phía Từ Sách, vẻ mặt của huynh trưởng ta lại có chút quái dị.
“Lần này không có gì nguy hiểm đâu, muội không cần quá lo lắng.” Huynh trưởng thấy ta mặt mày ủ rũ liền lên tiếng an ủi.
“Hai người có phải còn có chuyện gì giấu muội phải không? Nếu không có gì nguy hiểm thì sao Từ Sách lại có vẻ khẩn trương như vậy?”
Từ Sách bị ta nhắc tới có chút giật mình, sau đó bình tĩnh trả lời: “Ta đang lo lắng việc khác.”
“Việc gì?” Ta truy vấn. Việc gì mà không thể nói cho ta cùng huynh trưởng biết?
Từ Sách chưa kịp trả lời đã bị huynh trưởng liếc cho một ánh nhìn không mấy thiện cảm, huynh ấy hừ lạnh một tiếng rồi phóng ngựa đi trước.
Từ Sách cười cười: “Việc riêng tư.”
14.
Huynh trưởng ta cùng Từ Sách rời đi không được mấy ngày thì có tin chiến báo từ biên cảnh truyền về, lần này Tây Vực tập kết hơn phân nửa binh lực, có khả năng muốn liều một trận chiến sinh tử.
Tạ Thanh Hoài nói, quân lương chuẩn bị cho biên cảnh rất sung túc, tạm thời không có vấn đề gì, chỉ cần đợi huynh trưởng ta hoặc Lục Văn Châu tới thì quân Tây Vực sẽ không gây được nguy hiểm gì.
Lại qua vài ngày, ta liên tiếp nhận được thư của huynh trưởng và Từ Sách.
Huynh trưởng ta nói đã đến biên cảnh, có vẻ như quân Tây Vực cũng không lấy được phần bản đồ giả kia nên chỉ tấn công chứ không phòng thủ, có lẽ sẽ không chịu đựng được bao lâu.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Từ Sách thì báo rằng đã tìm thấy Lục Văn Châu, hắn ta và Thu Đường cùng rơi xuống vách núi, Thu Đường đã c..hết còn Lục Văn Châu bị thương nặng, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục trong một thời gian ngắn, Lục Văn Châu sẽ chạy đến Tây Vực. Còn hắn ước chừng nửa tháng nữa sẽ trở về kinh.
Ta nghĩ tới ngày đến Lục gia hủy hôn, trong sân nhỏ tràn ngập hoa thu hải đường, hoa vẫn còn đó nhưng người đã mất rồi. Nhân duyên mà Lục Văn Châu hao hết tâm lực cầu được lại có kết cục như vậy, thật khiến người ta có chút tiếc nuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tinh-yeu-la-gi/9.html.]
15.
Nửa tháng sau đó, tin chiến thắng liên tiếp được truyền về từ biên giới, trong kinh đều khen ngợi huynh trưởng ta không hổ là xuất thân từ tướng môn, rất có phong thái của Bùi lão tướng quân ngày xưa.
Ta nhàm chán đợi trong phủ, bảo người hầu mang hồ sơ ứng tuyển ở rể đến cho ta xem.
Vài tờ giấy mỏng manh ghi lại cuộc đời cùng quyết tâm ở rể của mỗi người. Xem qua vài người ta mới biết vì sao ngày đó huynh trưởng lại tức giận đuổi những người đó đi như vậy.
Có người viết rằng, sau khi ở rể hắn sẽ tranh thủ phấn đấu giành lấy công danh, còn ta ở nhà giúp phu quân dạy con, sẽ không bao giờ cho ta cầm thương múa kiếm nữa, như vậy không giống tiểu thư quyền quý.
Người khác lại viết rằng, hắn tuy góa vợ lại có nhi tử nhưng hắn thực lòng yêu ta, nhi tử của hắn có thể đổi thành họ Bùi, sau này nhi tử của hắn có thể hầu hạ ta, muốn mang ra chiến trường hay giữ ở phủ làm người hầu đều được.
Những chuyện như thế nhiều vô kể.
Thú vui mỗi ngày của ta là đọc những hồ sơ này, vừa đọc vừa xé, vừa xé vừa cười, theo như lời thị nữ thì nụ cười của càng ngày càng…biến thái hơn.
Vào một buổi chiều, khi ta vừa mới xé xong tập hồ sơ thứ ba thì Từ Sách trở về.
Không biết là do trên đất đầy giấy vụn hay do nụ cười biến thái của ta mà hắn có vẻ giật mình khi nhìn thấy ta.
Ta gọi người đến dọn dẹp mớ hỗn độn này.
“Đi đường mệt nhọc hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ta nhàn nhạt nói với hắn, hiện tại ta không có tâm trạng nói chuyện với hắn.
Hắn tiến lên một bước đưa cho ta một lá thư: “Lục Văn Châu nhờ ta đưa cho ngươi.”
Trong thư Lục Văn Châu nói rằng thật ra hắn đã viết thư cho ta khi ta trở về kinh, có lẽ do Thu Đường hoặc quân Tây Vực đã chặn những bức thư đó vì thế khi hắn không nhận được hồi âm của ta, lại thêm bị Thu Đường xúi giục, khiến hắn lầm tưởng rằng ta không muốn hủy hôn nên mới có chuyện hắn cầu xin thánh thượng từ hôn trên triều đình như vậy.
Khi huynh trưởng ta chất vấn, hắn mới biết được ta không nhận được thư tín, sau đó ta lại không muốn gặp hắn nên hắn cũng không có cơ hội giải thích rõ ràng.
Hắn nói rằng khi còn trẻ đã bị thu hút bởi sự kiên trì, dũng cảm của ta và nghĩ rằng đó là tình yêu, chỉ đến khi gặp được Thu Đường hắn mới biết yêu một người thật sự là như thế nào.