TÌNH YÊU LÀ GÌ? - 10
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:00:05
Lượt xem: 447
Thu Đường đã c..hết, hắn cũng hiểu rõ được lòng mình. Nếu có thể tha thứ cho hắn thì sau này chỉ còn tình đồng chí, không còn tình yêu nam nữ nữa.
Đọc xong thư, ta bình thường trở lại.
Từ Sách vẫn nhìn ta chằm chằm với đôi mắt rực lửa như muốn đọc nội dung bức thư từ gương mặt ta.
Ta cố ý giơ lá thư lên lắc lắc: “Sao nào, ngươi tò mò à?”
Từ Sách gật nhẹ đầu.
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Thấy vẻ mặt chán nản của Từ Sách, tâm trạng của ta thoải mái hơn hẳn.
Người hầu dọn dẹp sạch sẽ giấy vụn trên đất xong, trên bàn vẫn còn vài tờ ta chưa xem qua.
Từ Sách nhìn sang, hỏi ta: “Những cái này là gì?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Ngươi thật kỳ quái, ngươi đã không còn gọi ta là tướng quân hoặc tiểu thư nữa.” Hắn không còn cung kính với ta như trước nữa.
“Sau này đều sẽ không gọi như thế nữa.” Hắn cười nói.
“Đây là những hồ sơ về mấy người muốn ở rể, viết về tiểu sử của họ.”
“Ồ.” Từ Sách suy nghĩ một lát, “Nếu như ta cũng muốn ở rể thì cũng phải viết hồ sơ à? Nhưng tiểu sử của ta, nàng đều biết hết rồi mà?”
Hắn đang ăn nói khùng điên gì vậy? Ta kinh hãi trừng mắt nhìn hắn.
“Chứ không phải huynh trưởng cho ngươi…”
Nhớ tới huynh trưởng từng nói sẽ tìm một người đáng tin cậy trong quân doanh…Ta không khỏi đưa ra suy đoán nhưng ngay lập tức bị Từ Sách phủ nhận.
“Không phải.”
“Vậy ngươi…ngươi….” Lòng ta loạn như ma, trong lúc khiếp sợ không biết phải nói gì.
Trong nháy mắt ta đột nhiên hiểu ra lời Tạ Thanh Hoài đã nói “Châu ngọc ở phía trước, bùn ở phía sau”, cũng hiểu tại sao huynh trưởng ta lại nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái như vậy.
“Huynh trưởng ta cũng biết sao?”
“Ừm, trước khi rời đi ta đã nói cho huynh ấy biết.”
Từ Sách còn muốn nói tiếp, ta đã trực tiếp xua xua tay: “Đừng nói gì cả, để ta từ từ suy ngẫm.”
16.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tinh-yeu-la-gi/10.html.]
Ta không thể không công nhận Tạ Thanh Hoài thực sự rất nhạy cảm.
“Châu ngọc ở phía trước, bùn ở phía sau”, câu này vốn là câu ta dùng để dạy dỗ Thất công chúa khi còn bé.
Thất công chúa từ nhỏ đã là một người thích cái đẹp, gặp nhân tài kiệt xuất như Tạ Thanh Hoài là bất động đi không nổi.
Khi còn bé Tạ tiểu hầu gia là người xa cách, tự phụ, không thích nói chuyện với người khác. Thất công chúa vì muốn làm thân với Tạ Thanh Hoài mà chiêu trò gì cũng từng thử qua.
Có một năm vào sinh nhật của Tạ Thanh Hoài, mẫu thân của hắn bệnh tình trở nên nguy kịch, không còn nhiều thời gian sống nữa, Thất công chúa sớm hỏi thăm được mẫu thân hắn thích nhất là bánh ngọt của Giang Nam, nàng đã tốn không ít công sức mới nhờ được người mang được từ Giang Nam về kinh thành.
Tiếc là có người đã đi trước một bước dùng thứ khác lấy được niềm vui của Hầu phu nhân. Tạ Thanh Hoài không cần bánh ngọt của nàng nữa.
Nàng cầm lấy bánh ngọt đến gặp ta, hỏi ta có phải do phần quà tặng này không tốt không. Ta liền nói cho nàng “Châu ngọc ở phía trước, bùn ở phía sau.”
Phía trước đã có người thành công rồi, những người phía sau muốn tái dựng lại thành công tương tự sẽ khó khăn hơn rất nhiều, phải trả giá càng nhiều tâm tư, càng nhiều công sức tìm kiếm sự sáng tạo, độc đáo.
Nàng nghe ta giải thích xong chỉ ngơ ngác nói: “Ta là bùn nhưng bùn thì là sai sao? Nó chẳng qua chỉ chậm hơn châu ngọc một bước mà thôi.”
Hiện tại khối châu ngọc Lục Văn Châu đã vỡ nát, còn Từ Sách…
Kỳ thật, ta và Từ Sách cũng được coi là thanh mai trúc mã.
Ta đến đại doanh phía Tây ngoại ô, huynh trưởng cũng quẳng Từ Sách đi cùng ta nhưng khi ấy ta khư khư cố chấp con đường của mình, không muốn dựa dẫm vào gia thế, Từ Sách mọi chuyện đều làm cho ta lại bị ta oán trách.
Sau này, ta theo huynh trưởng đi Bắc cảnh, ta không có chức vị, cùng không có uy tín gì trong quân, huynh trưởng nói ta không có kinh nghiệm chiến đấu nên không cho phép ta rời khỏi tầm mắt của huynh ấy, mỗi lần ta lén trốn đi đều bị Từ Sách tìm về.
Lần đầu tiên ta g..iết người, dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, cũng ở trong đầu tự nhủ rằng đó là kẻ thù, nếu không g..iết hắn thì người bị g..iết sẽ là ta. Nhưng khi m..áu tươi ấm áp b.ắ.n vào người ta, ta vẫn không khống chế được mà run lẩy bẩy. Từ Sách muốn đến giúp ta lại bị ta quát bảo dừng lại, người của Bùi gia dù là nam hay nữ đều sẽ không sợ c..hết.
Sau này huynh trưởng ta biết được, rốt cuộc cũng không sai Từ Sách đi theo ta nữa. Nhưng Từ Sách luôn xuất hiện trong tầm mắt của ta, luôn cung kính cúi đầu, không nói lời nào.
Người mắt mù tâm manh đâu chỉ có mình Lục Văn Châu.
17.
Ta trốn tránh Từ Sách mấy ngày cho đến khi huynh trưởng truyền tin Lục Văn Châu đã đến biên cảnh, huynh ấy sẽ sớm trở về kinh.
Ta biết Từ Sách cũng đã nhận được tin này.
Quả nhiên, chiều muộn hôm ấy hắn đã đến gặp ta.
Từ Sách: “Lần trước ta còn chưa nói xong.”
Ta còn chưa biết phải đối mặt với hắn thế nào nên đành ra vẻ sao cũng được.