Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH YÊU LÀ GÌ? - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-16 17:58:57
Lượt xem: 503

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, ta mỉm cười tự giễu thì chợt nghe thấy bước chân. Bước chân này ta vô cùng quen thuộc, ta vừa nhận ra người đến là ai thì đã nghe thấy giọng nói tức giận của Thất công chúa.

 

“Đến người không thích tỷ như Dương Chỉ Yên còn không đến dự lễ cưới, vậy mà tên Tạ Thanh Hoài đó lại đi, thật không có nghĩa khí.”

 

“Tạ Thanh Hoài đi sao?” Ta kinh ngạc nói.

 

Thất công chúa có vẻ như là chạy một mạch tới, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập.

 

“Bùi tỷ yên tâm, ta đã cho hắn ta một trận. Hắn nói là do sứ thần Tây Vực chưa từng thấy lễ cưới của triều ta bao giờ nên mang họ đến để mở mang tầm mắt.”

 

 

“Thú vị thật. Tây Vực tử thương so với Bắc cảnh không hề ít hơn, ta cứ tưởng Tây Vực hận Lục Văn Châu đến mức ăn thịt uống m..áu hắn luôn kia?”

 

“Đúng là như vậy.”

 

Ta còn chưa kịp gọi thị nữ dâng trà, Thất công chúa đã cầm lấy chén trà uống một hơi.

 

“Nhưng mà như vậy cũng tốt, ta đoán hôn lễ của Lục Văn Châu sẽ khá đặc sắc, không biết khi nhìn thấy những người Tây Vực đến dự hôn lễ của mình thì biểu cảm của hắn sẽ ra sao nhỉ?”

 

Ta biết Thất công chúa nói vậy để an ủi ta, ta chỉ cười mà không nói gì.

 

11.

 

Đêm khuya, bỗng có tiếng động lạ trong sân của ta.

 

Thị vệ Bùi gia đều từng ra chiến trường, toàn bộ kinh thành chỉ có một số ít người có thể qua mặt họ để lẻn vào trong sân của ta.

 

Ta cầm lấy bội kiếm rời khỏi giường, thời điểm người kia mở cửa ta đã kề kiếm vào cổ hắn.

 

“Là ta.” Là giọng nói của Lục Văn Châu.

 

Ta hạ thấp cảnh giác nhưng không buông bội kiếm xuống.

 

Hắn xoay người, lo lắng nói: “Bản đồ phòng thủ biên giới của Tây Vực đã biến mất, cũng không thấy Thu Đường đâu, không biết là Thu Đường trộm đi hay đã bị giao cho sứ đoàn Tây Vực trong hôn lễ.”

 

Ta có chút hoảng hốt, nghĩ đến sứ đoàn Tây Vực đã ra khỏi kinh thành năm ngày rồi.

 

“Có khả năng Thu Đường là người Tây Vực. Chuyện này rất nghiêm trọng, không biết có thể lấy lại được bản đồ phòng thủ biên giới hay không, nếu như không thể nàng hãy báo với triều đình ngay. Biên cảnh Tây Vực có giữ được hay không đành nghe theo ý trời.”

 

Hắn đẩy kiếm của ta ra và cúi đầu thật sâu với ta.

 

“Ta hiểu được.” Ta lùi lại một bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tinh-yeu-la-gi/7.html.]

 

Chuyện này không thể chậm trễ được, nên ngay sau khi hắn rời đi ta khoác thêm áo đi tìm huynh trưởng.

 

Làm mất bản đồ triển khai phòng thủ biên giới là tội nặng, nếu ta báo thì tiền đồ tương lai của Lục Văn Châu sẽ rất mờ mịt nhưng nếu không báo thì tất cả các châu huyện sẽ không kịp thời ra bố cáo truy nã, như vậy sẽ không thể nhanh chóng ngăn chặn Thu Đường và sứ đoàn Tây Vực.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Huống chi ta cũng không biết phương thức bọn chúng truyền tin, bản đồ còn ở trong nước hay không?

 

Ta không quan tâm đến sương sớm lạnh lẽo, nhanh chóng rảo bước. Đi ngang qua phòng Từ Sách, không có gì bất ngờ khi hắn đã bị ta đánh thức.

 

Không kịp giải thích cặn kẽ, ta vừa kéo hắn đi vừa nói chuyện: “Thu Đường là gián điệp, bản đồ bố trí phòng thủ biên giới Tây Vực đã bị đánh cắp, Lục Văn Châu đuổi theo rồi, ta phải tìm huynh trưởng để bàn bạc biện pháp ứng phó.”

 

“Tiểu thư còn muốn bảo vệ Lục Văn Châu sao?” Mặc dù đặt câu hỏi nhưng giọng điệu của Từ Sách rất chắc chắn.

 

Hắn khẳng định: “Ngươi vẫn chưa từ bỏ Lục Văn Châu.”

 

Ta buông hắn ra, không vui nói: “Ý ngươi là gì? Ta còn có tình cảm với hắn sao?”

 

“Thuộc hạ không dám.”

 

Rõ ràng hắn có ý tứ này. Ta không thèm để ý đến hắn nữa, bước thẳng về phía trước.

 

Như như huynh trưởng ta từng nói, Lục Văn Châu là một vị tướng tài. Cố tướng quân trấn thủ Tây Vực mấy chục năm, chuẩn bị giải ngũ về quê, Lục Văn Châu chinh chiến ở Tây Vực nhiều năm, biết rõ địa hình núi non, phong thổ, sông ngòi nơi đây nên hắn sẽ là người kế vị hoàn hảo.

 

Nếu Lục Văn Châu bị cách chức điều tra, quân Tây Vực nhất định sẽ ngóc đầu trờ lại, đến lúc đó gặp nạn vẫn là dân chúng biên cảnh.

 

Vẻ mặt huynh trưởng còn ngái ngủ, nhìn thấy ta cùng Từ Sách huynh ấy vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Sao nửa đêm hai người các ngươi lại ở cùng một chỗ?”

 

Ta nói ngắn gọn về việc Lục Văn Châu tìm ta lúc nửa đêm.

 

Nhưng không ngờ huynh ấy không nhanh không chậm, không có chút bối rối nào, thậm chí còn nói đùa: “Hắn thật ra tin tưởng muội nhiều như thế, nửa đêm tới tìm muội lại không đi tìm ta.”

 

“Huynh trưởng?”

 

“Thời điểm Tạ Thanh Hoài tiếp đãi sứ đoàn Tây Vực, ta đã nói muội không nên dính vào rồi.” Huynh trưởng vừa cười vừa nhìn ta.

 

“Hai người đều biết rõ?”

 

Huynh trưởng gật đầu, sau đó quay sang chất vấn Từ Sách: “Ta không nên làm người tàn ác như thế này, sao trên đường đến đây ngươi không nói cho muội ấy?”

 

Ta quay đầu nhìn về phía Từ Sách, hắn bình thản đón tầm mắt của ta: “Tạ tiểu hầu gia đã đem bản đồ phòng thủ biên giới thật giao cho Binh bộ, phần bản đồ Lục Văn Châu truy đuổi là giả.”

 

“Thanh Hoài cố ý không nói thật cho Lục Văn Châu biết. Việc này cũng không trách được hắn, có Lục Văn Châu đuổi theo, đám người Tây Vực kia mới tin tấm bản đồ kia là hàng thật.” Huynh trưởng bổ sung.

 

Loading...