Tiểu Hồ Ly Của Ma Tôn - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:53:44
Lượt xem: 17
Hôm sau chập tối Lạc Đạo Trần mới tới gặp Tử Linh hoàng, nàng từ sớm qua đã cho người tới thông báo cho hắn lên khi tới nàng đã chuẩn bị xong bữa tối mời hắn ăn cùng
Do cả ngày phải xử lý công việc lên nàng còn chưa thay y phục, trên người vẫn mặc long bào, cảm giác uy nghiêm của hoàng đế vẫn còn
Tay nghê của Tử Linh hoàng rất tốt, Lạc Đạo Trần đánh giá cao món cá chiên của nàng, tẩm ướp gia vị vừa đủ cay, không quá mỡ rất dễ ăn.
Nhưng hắn không tới để thưởng thức ẩm thực, sau khi ăn xong hắn liền hỏi nàng về tình hình với Dược Sinh hoàng triều.
-Ba ngày trước Dược Sinh hoàng triều bất ngờ tấn công sáu thành biên giới của ta, An Dương vương đã sớm tới đó trấn thủ, tin tức báo về thái tử Triệu Thanh đã đích thân xuất trận chỉ huy
Nàng nói, Đạo Trần gật đầu, đêm qua hắn đã điều tra về Dược Sinh hoàng triều lên biết về thế lực này.
Đây là thế lực lập lên sau thời Tiên Cổ, lúc đầu chỉ là vương triều, nhưng phát triển mấy vạn năm quốc lực cũng không thua Tử Linh hoàng triều, kiểm soát một nửa Tây vực, bên trong còn có một siêu cấp thế lực lên mới xưng hoàng triều.
-Ma môn một trong Âm Quỷ tông có xuất quân không?
-Không có
-Vậy để Vũ Nhân vương thống lĩnh một vạn quân tới đó đi
Đạo Trần khẽ nói, hắn tin tưởng thực lực của Liệt Yên có thể đẩy lùi được Dược Sinh hoàng triều, hơn hết hắn đối với một thế lực sau Tiên Cổ không quá quan tâm, dù sao căn cơ lập quốc không bằng Tử Linh hoàng triều thì không đủ gây sợ.
-Nếu không còn việc gì thì ta về chăm sóc Giản Tinh đây
-Ta đi cùng ngài
Hai người tới phòng Giản Tinh, nhìn tiểu hồ ly vẫn hôn mê không tỉnh mà Đạo Trần vô cùng lo lắng.
Tử Linh hoàng ngồi xuống giường nắm tay Giản Tinh cảm nhận, nhịp tim bình thường, có linh lực vận chuyển, tuy nhiên nội đan vỡ nát hình như đã tổn thương hệ thần kinh của Giản Tinh.
-Lại thật, tại sao lại có thể như vậy?
Tử Linh hoàng khó hiểu, vốn dĩ nội đan không khó chữa trị, nhân tộc kể cả đan điền vỡ nát cũng có thể tỉnh lại từ từ hồi phục, bất kể yêu tộc hay nhân tộc cũng như vậy
Nhưng Giản Tinh lại không như vậy, Tử Linh hoàng cũng không biết phải làm sao.
-Khoan đã, có lẽ nào
Nàng lập tức xâm nhập thức hải của Giản Tinh, ở đây đã vỡ nát, nàng thấy nguyên thần đã không động đậy nằm một chỗ.
-Quả nhiên là vậy
Tử Linh hoàng đứng dậy khẽ thì thầm, Đạo Trần liếc nàng
-Quốc sư ta biết vì sao Giản Tinh lại không tỉnh rồi
-Vì sao?
-Thức hải đã vỡ, nguyên thần bất tỉnh chính là nguyên do chính, có lẽ Giản Tinh lựa chọn tự nổ nội đan mà không phải nguyên thần chính là vì lý do này.
Đạo Trần im lặng tới ngồi cạnh Giản Tinh, Tử Linh hoàng ra ngoài không làm phiền hắn nữa.
Trong phòng Đạo Trần cầm tay Giản Tinh, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán nàng, hắn ỉm cười rồi dùng linh lực nhẹ nhàng vẽ một phù chú đưa vào thức hải tiểu hồ ly
Hắn dùng thần thức đi theo vào, sau khi xem qua nguyên thần của Giản Tinh thì hắn đã nghĩ ra cách đánh thức nàng
Cởi áo ngoài, tháo dây quần tiểu hồ ly ra, thổi tắt đèn, căn phòng dần vang lên những tiếng khiến người nghe đỏ mặt rất muốn đọc. Nhưng không được:>>
Đêm đó Tử Linh hoàng bị đánh thức, ghé tai lắng nghe những âm thanh cách đó không xa mà khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên vẻ hồng đỏ.
-Aaaa c.h.ế.t tiệt, họ không thể nhỏ tiếng chút sao
Nàng chùm chăn kín đầu bịt tai cố để không nghe thấy gì, cả đêm đó nàng không ngủ được chút nào. Sáng hôm sau khi Mặc lão tới đánh thức thì ngạc nhiên, nữ hoàng sau một đêm lại có quầng thâm dưới mắt, tóc hơi loạn, vẻ mệt mỏi hiện rõ.
Điều này khiến lão lo lắng, quốc không thể một ngày không có vua, nếu Tử Linh hoàng đổ bệnh trong lúc này thì rất gay go cho hoàng triều.
-Bệ hạ người không sao chứ, có cần lão thần mời ngự y tới khám không?
-Không sao đêm qua ta ngủ không ngon mà thôi, đi gọi quốc sư tới thư phòng ta nói chuyện đi
-Dạ
Mặc lão ra ngoài nhanh chóng tới phòng Đạo Trần, gõ cửa, sau khi có tiếng đáp ứng liền đi vào.
Bên trong Giản Tinh đã tỉnh, nàng vẻ mặt hồng hào, khí sắc vô cùng tốt. Mặc lão thấy vậy liền khẽ cười vui vẻ tới hành lễ chào hỏi
-Chúc mừng Giản Tinh cô nương khỏi hẳn, chúc mừng quốc sư.
-Đa tạ Mặc lão, Tử Linh hoàng gọi ta sao?
Đạo Trần khẽ cười. Giản Tinh do mới tỉnh lên có chút ngẩn người, nàng nhớ ông lão này là người của Tử Linh hoàng triều, mà sao ông ta lại gọi Đạo Trần chàng là quốc sư
Dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, nàng được Đạo Trần giải thích đơn giản về tình hình hai người hiện tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieu-ho-ly-cua-ma-ton/chuong-19.html.]
-Tử Linh hoàng gọi thì chàng cứ đi đi, ta thấy mình ổn rồi
-Vậy được, ta đi rồi về
Hắn hôn nhẹ lên trán tiểu hồ ly, cái này khiến Giản Tinh đỏ mặt đánh hắn, rõ ràng có Mặc lão ở đây nàng xấu hổ c.h.ế.t mất
-Haha lão thần không nhìn thấy gì cả
Mặc lão vuốt râu cười cười nhắm mắt lại, nhưng lời này càng làm Giản Tinh đỏ mặt hơn liền trừng mắt với hắn.
Đạo Trần không để ý, hắn theo Mặc lão tới thư phòng, Tử Linh hoàng thấy hắn thì sắc mặt hiện rõ vẻ u oán giống như Đạo Trần bắt nạt nàng vậy.
-Bệ hạ, Giản Tinh cô nương đã tỉnh
-Vậy tốt, đi lấy vài bình rượu hổ cho quốc sư bồi bổ khí huyết, đêm qua mệt nhọc như vậy ta lo quốc sư không chịu được
Cái này là trần trụi cà khịa, hắn biết rõ nàng đêm qua nghe được việc hắn với Giản Tinh. Từ chối mấy bình rượu hổ nữ hoàng ban thưởng, hắn lấy ra vài cái bịt tai đưa cho nàng
-Quốc sư có ý gì?
-Không có gì, nữ hoàng bệ hạ thân thể ngàn vàng, phải chú ý giữ sức khoẻ, ngủ đủ giấc không sẽ khiến các thần dân lo lắng.
Tử Linh hoàng khoé miệng cong lên tí thì không nhịn được muốn chửi ầm lên, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại mấy lời khó nghe kia, uống cạn ly trà miễn cưỡng bình tĩnh lại nàng nói việc chính hôm nay gọi hắn.
-Dược Sinh hoàng triều đã thua trận, ba vạn quân bị bắt sống
Đây là tin mới sáng sớm nàng nhận được, cái này nằm trong dựa đoán lên Đạo Trần không quá bất ngờ, dù sao có hai vị vương gia ở đó Dược Sinh hoàng triều bại cũng là hiển nhiên
-Tuy nhiên Âm Quỷ tông đã xuất quân, đích thân đại trưởng lão dẫn ba vạn quân tới đã đánh cho quân ta tổn thất nghiêm trọng.
Tử Linh hoàng mặt không cảm xúc nói giống như nàng không chút lo lắng, nhưng hắn biết đây chỉ là bề ngoài, là một đế vương nàng buộc phải bình tĩnh và vô cảm dù bất cứ tình huống gì
-Âm Sát, kẻ này cực kỳ nguy hiểm, ba ngày sau ta sẽ đích thân dẫn quân cấm vệ đi chiến trường. Quốc sư hãy ở lại bảo vệ hoàng đô, chờ tin chiến thắng.
Tử Linh hoàng nói ra quyết định của mình, Đạo Trần khẽ cười vỗ đầu nàng
-Đồ ngốc, ngươi là hoàng đế, việc chiến đấu không phải của ngươi, ngoan ngoãn ở hoàng đô đi việc còn lại giao cho ta
Lời như vậy không phải coi thường nàng, mà hắn không thể để Tử Linh hoàng mạo hiểm, hơn nữa bản thân là quốc sư việc bảo vệ đất nước là điều tất nhiên phải làm.
Đạo Trần không có nàng lên tiếng, ánh mắt nhìn khuôn mặt non nớt vẫn đang cố tỏ ra kiên cường không khỏi nghĩ tới Tử Linh, nàng ấy cũng hay tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng thực ra vô cùng mềm yếu.
-Đêm qua không ngủ rồi ngươi mau ngủ đi, con gái thiếu ngủ sẽ có nếp nhăn không đẹp đâu
-Đều không phải tại ngươi sao, ta mà có nếp nhăn là tại ngươi hết!
Lạc Đạo Trần vội tránh cái gối cười cười chạy ra khỏi phòng, hắn thầm nghĩ đúng là sư tử cái mà, vẫn là tiểu hồ ly dễ thương dịu dàng tốt hơn.
Trở về phòng hắn nghe được tiếng nước, một tấm bình phong được dựng lên, phía sau Giản Tinh đang ngâm nước nóng tắm rửa. Đạo Trần thò mặt vào, hắn chớp chớp mắt nhìn tiểu hồ ly rồi quyết định vô tắm chung
-Chàng... chàng làm gì vậy
-Tắm chung, đừng lo ta không làm gì đâu
-Chàng còn muốn làm gì nữa!
Giản Tinh đỏ mặt muốn đứng dậy nhưng lập tức bị hắn kéo lại ôm trong lòng, ngón tay chạm nhẹ vào "cô bé" khiến tiểu hồ ly run lên vội khép chân lại ngồi im.
-Vậy mới ngoan chứ
-Hứ, đồ đáng ghét
Giản Tinh hừ nhẹ giận dỗi, hắn ở phía sau nghịch tóc khiến nàng khó chịu, nhưng cái tay kia vẫn ở dưới nước làm nàng không dám di chuyển.
Cả hai cứ vậy ngâm nước không nói gì, tới khi nước nguội dần Đạo Trần lập tức bế Giản Tinh lên, mặc cho nàng giãy dụa hắn lấy khăn tắm cuộn tiểu hồ ly lại mang lên giường.
-Ba ngày sau ta phải tới chiến trường, nàng muốn đi theo không?
-Hứ đi theo có gì vui chứ
Giản Tinh cựa quậy muốn thoát ra nhưng lại không thể, đã vậy nàng dỗi chả thèm nhìn Đạo Trần luôn
-Ở đó có Đỉnh Lập Thiên rất lý tưởng ngắm hoàng hôn
-Không đi
-Có suối nước nóng, nàng không muốn ngâm thử à
-Ở đây cũng có mà, không đi
-Ở đó có ta, nàng sẽ xa ta lần nữa sao?
Giản Tinh hơi ngẩn người khoé miệng cong lên, cả người hơi động biến lại thành hồ ly nhảy vào lòng Đạo Trần
-Đi, thiếp sẽ không bao giờ xa chàng đâu