Tiếng lòng gian dối - 10
Cập nhật lúc: 2024-06-02 21:24:03
Lượt xem: 2,531
10
Hạ Nhu nghe thấy tiếng bàn luận, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cũng lập tức đáp lại cô ta ——
[Hoá ra bố không bao giờ hát là bởi vì tông điếc à. Thế mà mình lại cứ tưởng ông ấy ngại chứ.]
[Bà nội hát hay như thế mà bố thì không biết hạt, kỳ lạ thật!]
[May là Hạ Nhu mời bố hát trước nên mình thoát được một kiếp, không thì mất mặt chế.t mất.]
Tôi thấy mặt Hạ Nhu vặn vẹo.
Ngoại trừ để nhỏ không nghi ngờ, tôi còn cố tình chọc quê cô ta. Cho nhỏ tức ch.ết!
Cuộc thi kết thúc, nhờ có bà nội giúp đỡ nên tôi giành được hạng nhất.
Hạ Nhu hận không thể c.h.é.m tôi thành từng mảnh.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Cô ta còn trông mong vào giải thưởng lần này khiến bản thân nở mày nở mặt, nào ngờ vinh quang lại thuộc về tôi đâu.
Trên đường về nhà, tôi hết mực khen ngợi bà nội, nào là trẻ trung xinh đẹp, hát một bài đã khiến cả trường tôi trở thành fan bà.
Tôi càng nói bà càng vui, bố tôi bên cạnh thì bày ra vẻ mặt khó coi.
Sắc mặt của Hạ Nhu cũng chẳng khá khẩm hơn bố là bao.
Sau khi xuống xe, cô ta muốn đi lấy lòng bố nhưng ông ấy còn chẳng thèm liếc nhìn nhỏ một cái, lập tức đi vào nhà.
Hạ Nhu cắn răng chịu đựng.
Tôi giả vờ tốt bụng an ủi cô ta: "Cả nhà mình không ai có thể khiến bố lên biểu diễn giống như em hôm nay đâu. Chứng tỏ trong lòng bố em có một vị trí đặc biệt đó chứ.”
Nhỏ tức điên rồi.
Cô ta đương nhiên biết, bố tôi không lên là bởi vì không muốn làm trò hề, thế mà Hạ Nhu lại làm cho bố mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.
Tôi cười vào mặt nhỏ rồi trở về phòng.
Vừa mới đóng cửa, tôi đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hạ Nhu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieng-long-gian-doi/10.html.]
Khóe miệng tôi nhếch lên.
Thế thôi mà đã không chịu được rồi à? Trò hay còn ở phía sau kìa!
Sau đó một thời gian, Hạ Nhu ở nhà cố gắng hết sức để lấy lòng bố tôi.
Đương nhiên là ông già vẫn lạnh nhạt với nhỏ rồi.
Xem ra vụ kia trở thành bóng ma tâm lý trong lòng bố rồi.
Giờ chỉ cần có người nhắc đến ca hát thôi là sắc mặt của bố tôi tối sầm lại.
Có lẽ khó cho Hạ Nhu rồi đây.
Sinh nhật 6 tuổi của em trai, trong nhà rất náo nhiệt.
Nó mời những người bạn lớp đến tham dự.
Bà nội và bố tôi cũng mời một số họ hàng đến chơi.
Tôi thấy Hạ Nhu thể hiện hết mình qua từng khía cạnh. Lúc thì cô ta cùng các em nhỏ chơi, khi thì nói chuyện phiếm với họ hàng, nhìn vừa dịu dàng lại biết điều.
"Thành tích của Nhu Nhu thế nào vậy?" Cô nhỏ của tôi hỏi Hạ Nhu.
Trên mặt của cô ta có chút xấu hổ.
Thì thành tích của nhỏ có tốt đâu! Đứng hạng chót khối luôn đấy.
Hạ Nhu cúi đầu, tủi thân lắp bắp nói: "Trước đây thành tích của cháu ở trường cũ rất tốt, nhưng các bạn ở trường mới siêu quá, cháu không đuổi kịp nổi.”
Thực tế, cô ta còn không thèm học.
Cô nhỏ của tôi nhìn bộ dạng của Hạ Nhu, có chút rung động: "Điều kiện giáo dục không giống nhau, đương nhiên thành tích cũng kém xa rồi.”
"Nhưng mà cô nhỏ yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng." Hạ Nhu kiên định nói, "Sẽ không để nhà họ Hạ chúng ta mất mặt đâu ạ.”
“Tốt lắm!” Cô nhỏ hài lòng gật đầu.
Trên mặt Hạ Như hiện ra một tia đắc ý, đôi mắt của cô ta trở nên ranh mãnh như thể có một kế hoạch xấu xa nào đó.