Tịch Dương Đến Muộn - 5. Cuộc gọi giữa đêm
Cập nhật lúc: 2024-05-02 23:04:01
Lượt xem: 24
Khi vừa trở về nhà, Thư Tịch mỏi nhừ hẳn hai chân đi. Cơ n.g.ự.c của Thư Tịch này cực kỳ đau thắt từng cơn liên hồi, cô vội vàng lấy mấy viên thuốc trong lọ mà uống. Do uống không có nước nên cổ họng bị nghẹn thuốc bởi cơn đắng ngắt không thể nào nhanh dứt khỏi được. Cô bất lực, thống khổ ôm chặt cơ thể gầy gò của mình ho vang từng tiếng sặc sụa, thâm vị đắng ngắt trong cổ họng lại tràn lên khoang miệng một lần nữa theo dịch nhầy.
Gắng gượng bản thân mình ngồi lên ghế, Thư Tịch mệt mỏi tựa lưng ra đằng sau. Bàn tay gầy yếu không ngừng xoa nắn trước n.g.ự.c mình. Cảm thấy bản thân có chút tỉnh táo hẳn, cô lấy chai nước vừa mua ở tiệm tạp hoá, khó khăn mở nắp chai ra mà uống một ngụm nhỏ.
Thư Tịch cảm thấy việc một mình dọn dẹp nhà là không thể khi mà tình hình bản thân bệnh đột nhiên trở nặng đi trong thấy hẳn. Lúc này cảm giác bất lực, cam chịu trước số phận cực kỳ rõ ràng. Nếu trước kia cô đủ dũng khí để dứt khoát nó ra thì không phải chịu cái cảnh thê thảm như ngày hôm này rồi. Mọi chuyện đều do cô ích kỷ, tham luyến thứ tình cảm xa vời ấy.
Mọi chuyện nên chấm dứt vào hai mươi năm trước, kết cục sẽ không còn đau thương nữa.
Tiếng điện thoại gọi đến khiến cho Thư Tịch chấm dứt chìm đắm đau khổ của mình nãy giờ, nhìn lên màn hình điện thoại thì thấy đối phương là con trai mình gọi đến. Cô vội vàng điều chỉnh thanh giọng của mình, cảm thấy bản thân ổn thoả liền nhanh chóng bắt máy.
“A Thiên, con gọi mẹ giờ này có chuyện gì không?”
“Mẹ, mẹ có khoẻ không?”
Một giọng thiếu niên non nớt bắt đầu lột xác trưởng thành vang lên bên đầu dây bên kia, chắc là do ở bên ngoài gió lạnh nên Thư Tịch cô nghe thấy giọng con trai mình có chút khàn đặc hẳn đi, biết rằng nó đã biết chuyện giữa hai người bọn họ cảm thấy vậy liền xót xa mà lảng tránh đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tich-duong-den-muon/5-cuoc-goi-giua-dem.html.]
“Con đang ở bên ngoài sao?”
Cố Tịch Thiên đứng tựa mình bên ngoài cửa nhìn vào căn nhà nhỏ của mẹ mình đang ở, mắt của hắn lại hoen đỏ cay xè hẳn đi. Cố gắng không để mẹ mình phát giác ra điều gì đo nhưng mà làm sao có thể qua được sự nhạy cảm vừa yếu đuối vừa nhạy cảm của người mẹ chứ.
“À dạo này con được nghỉ nên đám bạn rủ ra bên ngoài chơi dạo phố. Dù sao bên này cũng đang đến lễ phục sinh mà mẹ.”
“Ừ, con chơi vui vẻ nhưng đừng có mà quá đà. Sức khoẻ con không được tốt cho lắm, mẹ thật sự lo cho việc con nằn nặc đòi xuất ngoại. Ở đó có gì tốt hơn trong nước mình chứ. Đúng là con trai lớn không thể giữ lại được mà.”
Nghe lời oán than của mẹ mình, Cố Tịch Thiên chỉ biết ngậm ngùi nước mắt, cố gắng để nó không chảy xuống. Nhưng mà nước mắt chảy xuôi nào ai nước mắt chảy ngược chứ. Từng giọt nước mắt nóng hổi không ngừng chảy xuống gương mặt non nớt của thiếu niên dần được phác hoạ ra những đường nét nghiêm nghị, chững chạc.
“Mẹ ơi, hay là con học xong bên này. Con về ở chung với mẹ nhé, cho dù dãi nắng dầm sương, cơm rau cháo bẹ cũng được.”
“Nói bậy gì thế không biết, con phải học thật tốt để có bản lĩnh đem cho mẹ về một cô con dâu nữa chứ. Đừng có mà suốt ngày long nhong ngoài đường thế kia nữa. Ba con, ông ấy không thích đâu.”