Tịch Dương Đến Muộn - 4. Lần đầu gặp
Cập nhật lúc: 2024-05-02 23:02:45
Lượt xem: 19
Thư Tịch bước vào một cửa hàng tạp hóa, một cậu nhân viên trẻ tuổi thấy vậy liền niềm nở chào đón.
"Chị muốn mua gì ạ?"
Thư Tịch âm thầm đánh giá xung quanh một vòng quanh tiệm, cậu nhân viên trẻ tên Tiểu Hoài ẩn nhẫn không chút mất kiên nhẫn nào chờ đợi. Thư Tịch chậm rãi đi đến quầy rau củ, nên Tiểu Hoài không ở đó mà đi sắp xếp mấy món đồ do khách bày bừa trên kệ chưa kịp dọn.
Nhìn đống rau củ còn đẫm sương thế kia, Thư Tịch thấy nó cực kỳ tươi ngon không ngần ngại lấy vài thứ. Mới chốc lát cái giỏ nhỏ trên tay đã đầy ắp thức ăn, Thư Tịch nhìn lại khỏi giật mình hoảng hốt.
Bởi vì những món đồ này đều là những thứ Cố Phán Dương, người chồng cũ mình thích ăn. Thư Tịch cảm thấy mình đột nhiên quá điên rồi, cô nhanh chóng bỏ chúng lại chỗ cũ và lấy những thứ Cố Phán Dương ghét.
Khi cô tính tiền đi về, hai tay cầm lấy hai túi thật lớn mà vô tình va phải người đàn ông đang bưng thùng cát tông nặng nề tiến vào. Hậu quả cho cú va chạm này là những thứ trong túi đồ của Thư Tịch vương vãi ra nền đất.
Cô vội vàng xin lỗi, ngồi xuống lượm nhặt mọi thứ trên nền đất. Đột nhiên bàn tay có chút khựng lại, khóe mắt lại chút cay xè như cắt hành bay vào mắt vậy. Những món đồ trong tay mình toàn là thứ Cố Phán Dương ghét, cũng là những món đồ cô cũng ghét. Bản thân Thư Tịch cô lúc này không biết bản thân còn thích gì không nữa.
Phàm Cố bị đụng định phát cáu nhưng lại tiếng xin lỗi mềm mại của Thư Tịch mà tim đột nhiên lỡ nhịp đi. Anh ngồi xổm xuống giúp cô lượm mấy thứ đang nằm lăn lóc gần đó.
Do tóc mái của Thư Tịch phủ xuống nên Phàm Cố chỉ nhìn thấy được sườn mặt tinh tế của cô. Bất giác Phàm Cố muốn vươn tay vén lên những sợi tóc đang lòa xòa che mất cảnh đẹp trước mặt mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tich-duong-den-muon/4-lan-dau-gap.html.]
Phàm Cố nhanh chóng thu tay mình lại khi mà Thư Tịch đã lấy xong mọi thứ, cô gái nhỏ dứt khoát xoay người mà không quên nói lời cảm ơn.
Anh có chút sững người, định đi tới trước thì bị Tiểu Hoài trong cửa hàng bước ra.
"Anh Phàm, anh không phải đi giao hàng sao? Khách nãy giờ gọi đến thúc giục quá trời kìa."
Phàm Cố lơ mơ nhìn về hướng cô gái nhỏ đã đi, không nghe lọt lời nào của Tiểu Hoài. Tiểu Hoài nhìn thấy làm sao không đánh được mùi quỷ dị gì đang hiện hữu chứ. Anh lòng vòng bên Phàm Cố mà không ngừng bát quái.
"Ui, chắc hồi nãy anh đã thấy cái chị vừa đi ra đúng không? Chị ấy cực kỳ xinh nha, nhìn có vẻ là người nơi khác chuyển đến đây. Hồi nãy chị ấy mới bước vào, em còn tưởng là minh tinh màn ảnh nữa đấy."
Phàm Cố nào không biết cu cậu lấy suy nghĩ lung tung chứ, bàn tay lớn khẽ vỗ sau ót cậu nhân viên này một cái, lạnh lùng nói.
"Nhanh cút đi giao hàng cho tôi. Lén phén tôi trừ hết lương của cậu tháng này."
Tiểu Hoài nghe lời uy h.i.ế.p này mặt cười hề hề nhưng vẫn đi làm việc. Làm việc thôi, làm việc thôi. Bát quái cũng ăn no rồi.