Thử một chút thôi - 7
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:49:52
Lượt xem: 356
Tầm mắt hắn lia xuống bắp chân đầy những vết sẹo gớm ghiếc của tôi, sau đó di chuyển dần lên trên, cuối cùng bắt gặp ý cười dịu dàng trong mắt tôi. Hắn hơi sững sốt.
“Chuyện của tôi không phiền cậu phải lo.”
Chu Hoài Xuyên lạnh lùng phản đòn: “Nghe nói cậu vừa vào công ty nhà họ Thẩm nhỉ, hay là tự lo thân mình nhiều hơn đi, đừng để xảy ra chuyện không hay rồi thằng em trai ngoài giá thú của cậu được đón về thế chỗ.”
Bởi vì khoảng thời gian nhà học Thẩm và nhà họ Chu đang hợp tác với nhau trong thời gian ngắn nên dù hai người họ không ưa nhau thì vẫn phải ngồi xuống cùng bàn với nhau.
Thẩm Hành Chu vẫn luôn thản nhiên nói chuyện với bạn hắn bên cạnh, cho đến khi mắt cá chân tôi cọ vào bắp chân hắn dưới gầm bàn.
Hắn quay phắt lại, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, vành tai thiếu niên mười chín tuổi thoắt cái đã đỏ ửng, song hắn cũng không nói gì.
Khuya hôm đó, trong chiếc xe đậu bên ngoài biệt thự tư nhân của Thẩm Hành Chu, trên ghế sau xe đã được ngả xuống, hai bóng người chồng lên nhau, hơi nóng bốc lên.
“Cô Lâm, Chu Hoài Xuyên biết cô là dạng người như này không?”
“Không biết thì đã làm sao, không phải mới nãy chính cậu không lật bàn mắng tôi hành động d^m đ..ãng sao? Bây giờ lại muốn nói cho hắn ta biết?”
Tôi phớt lờ hắn, tự mình chuẩn bị rồi tìm đúng thế ngồi xuống, sau đó mỉm cười cúi người, vuốt ve lồng n.g.ự.c nóng rẫy của hắn.
“Nếu đã luôn không hợp với Chu Hoài Xuyên, tôi như này không phải cậu cầu còn không được sao?”
Thẩm Hành Chu bị tôi ép đến hít hà, c..ương luôn tại chỗ.
Tôi trầm ngâm cúi đầu, rồi nói: “Ồ... trước giờ cậu chưa từng…”
“Im miệng!”
Hắn thẹn quá hóa giận thẳng lưng lên, không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Lúc đầu cô cũng đối xử với Chu Hoài Xuyên như vậy sao?”
“Ý cậu muốn hỏi tôi cũng câu dẫn hắn ta sao?”
Tôi cười, nói: “Đúng vậy, tiểu thiếu gia, cậu là người thứ hai nên tôi đã có kinh nghiệm hơn…”
Tôi còn chưa nói dứt câu đã bị nụ hôn dồn dập của Thẩm Hành Chu chặn miệng.
Lúc mối quan hệ thầm kín này diễn ra đến tháng thứ ba. Một đêm nọ, sau khi gió ngừng và sóng cũng ngừng. Tôi ngồi tựa đầu giường nhìn Thẩm Hành Chu vẫn chưa thỏa mãn đang quỳ giữa hai chân tôi, đột ngột hỏi: “Cậu ghét Chu Hoài Xuyên lắm à?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn khựng lại rồi ngẩng lên nhìn tôi, nghiến răng hỏi: “Kiểu gì cũng phải nhè ngay lúc này nhắc tới hắn ta sao?”
“Chúng ta có thể bắt đầu không phải là nhờ hắn ta à?”
Tôi bật cười, xoa xoa cái đầu bù xù của hắn vài cái qua loa lấy lệ để dỗ dành hắn, sau đó tiếp tục nói: “Tiểu thiếu gia, tôi tặng cậu một món quà nhé, được không?”
Tôi biết tham vọng và dã tâm của Chu Hoài Xuyên vượt xa việc chỉ đơn giản nắm trong tay tập đoàn nhà họ Chu.
“Hiện tại công ty nhà họ Chu là nằm dưới sự kiểm soát của Chu Hoài Xuyên, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, đến cuối cùng giá trị thị trường của nó có thể giảm đi rất nhiều… nhưng, nhiều nhất ba năm, tôi có thể biến nó thành của cậu.”
Thẩm Hành Chu không nói gì, chỉ nhìn tôi.
Dần dần, cún con Thẩm Hành Chu trong mắt tràn ngập dụ..c vọng, si mê quấn quýt tôi biến mất, thay vào đó là cậu chủ Thẩm dã tâm bừng bừng, thủ đoạn tàn nhẫn trong lời đồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thu-mot-chut-thoi/7.html.]
Thẩm Hành Chu ngồi dậy, chống đầu gối tôi, giễu cợt: “Vậy ra đây là lý do lúc đầu cô tìm đến tôi sao?”
“Ừ.”
“Tại sao? Cô hận Chu Hoài Xuyên à?”
Tôi cười, nói: “Hôm đầu tiên ngủ với nhau xong về cậu đã điều tra rõ ràng mọi thứ về tôi rồi không phải sao? Cần gì biết mà cố hỏi như vậy hả tiểu thiếu gia?”
…
Tôi chợt mở mắt, ánh sáng mờ ảo nơi chân trời len lỏi qua tấm rèm cửa kéo hờ.
Có lẽ vì tối hôm qua đại chiến ba trăm hiệp quá mệt mỏi nên Thẩm Hành Chu vẫn đang ngủ say bên cạnh tôi.
Hắn có khuôn mặt cực kì điển trai, khuôn mày cao, môi mỏng nhạt màu, sống mũi cao khiến đường nét toàn bộ gương mặt trở nên sắc sảo hơn; nhưng khi hắn nhắm mắt lại như này, những bén nhọn kia sẽ biến mất toàn bộ.
Tôi quay đầu sang, đăm đăm ngắm dáng vẻ yên bình của hắn khi ngủ.
Lát sau, tôi khẽ bật cười.
14
Đúng như tôi dự đoán, hẳn là Chu Hoài Xuyên đã có một đêm tinh thần bất ổn.
Cộng thêm việc Thẩm Hành Chu đã nắm rõ kế hoạch cốt lõi và phạm vi báo giá của công ty nhà họ Chu nên cuối cùng quyền độc chiếm thị phần trong ba năm tới đã bị công ty nhà họ Thẩm cướp được.
Kết quả này đối với công ty nhà họ Chu vốn đã đang đối mặt với tình trạng trì trệ do hạn chế về tài chính càng tệ hơn nữa.
“Phần cổ phiếu mà họ thế chấp trước đây giờ đã có thể đưa vào sử dụng.”
Tôi vừa nói chuyện với Thẩm Hành Chu vừa sóng vai bước ra khỏi thang máy thì đụng phải Chu Hoài Xuyên ngay đối diện.
Trông gã vô cùng tiều tụy, mắt vằn tơ m..áu. Vừa thấy tôi, gã hấp tấp vọt tới, nói: “A Tinh!”
Gã nghiến răng: “Là cô để lộ tin tức, cả những nhân viên trở mặt nọ cũng là tác phẩm của cô đúng không?”
“Anh nói gì tôi không hiểu.”
Tôi biết gã chẳng có chứng cứ xác thực nào cả nên chỉ dùng dăm ba câu bác bỏ mọi thứ, sau đó nói thêm: “Thỏa thuận ly hôn tôi đã nhờ luật sư chuyển cho anh, tôi không muốn bất kì một chút tài sản nào của nhà họ Chu, nếu anh không đồng ý thì chúng ta tiến hành tố tụng. Nhưng tôi khuyên anh, tốt nhất nên ký đi, sắp tới anh sẽ bận lắm, phân tâm vào loại chuyện vụn vặt này không đáng đâu.”
Chu Hoài Xuyên sửng sốt nhìn tôi. Tôi không rõ lắm trong mắt gã, hận thù và tuyệt vọng cái nào nhiều hơn.
“Cô đã lên kế hoạch cho ngày này kể từ khi đồng ý kết hôn với tôi ba năm trước đúng không?” Gã nói: “Tôi biết chân cô bị thương, nhưng tôi đã bồi thường cho cô còn gì, cũng cho cô những thứ mà chỉ dựa vào bản thân thì cả đời này cô cũng không có được. Đã như vậy rồi, rốt cuộc tại sao cô lại hận tôi? Chẳng lẽ hai năm chúng ta bên nhau kia đều là giả sao?”
“Chu Hoài Xuyên, anh cũng già đầu rồi, đừng có hành động như oán phu vậy được không?”
Thẩm Hành Chu bên cạnh bật cười, thân mật nắm tay tôi.
“Anh làm chân Lâm Tinh bị thương, khiến cô ấy không bao giờ có thể nhảy múa hay đi lại bình thường được nữa, chỉ bằng việc cưới cô ấy anh nghĩ đã có thể bù đắp hoàn toàn loại tổn thương này được à? Anh cho rằng anh là ai?”
Câu cuối cùng của hắn không hề che giấu sự ghét bỏ cùng thù địch.
Đi đến nước này, việc nhà họ Chu lụn bại xem như ván đã đóng thuyền.
Ngay từ ban đầu, đây đã là kế hoạch của tôi.