Thử một chút thôi - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:49:37
Lượt xem: 348
Lúc mới biết mình sẽ không bao giờ múa nhảy múa được nữa, suốt một thời gian dài tôi không cách nào tin được. Sau khi xuất viện và có thể đứng lên khỏi xe lăn, tôi liền đến phòng khiêu vũ thử nghiệm, mỗi một lần thử là một lần ngã xuống.
Đến cuối cùng, khi tay chân tôi bầm tím vì va chạm, tôi nằm gục dưới đất mà khóc. Chu Hoài Xuyên mở cửa đi vào, đứng trước mặt tôi, trịch thượng nhìn tôi khóc lóc, nghe từng câu chất vấn của tôi mà không đáp một lời.
Mãi đến khi tôi khóc mệt, cổ họng khàn đặc không thể phát ra âm thanh, gã mới nhàn nhạt nói: “Về nhà đi. Váy cưới đã được may xong và gửi tới, về thử chút xem có chỗ nào không vừa ý anh sẽ bảo họ sửa lại.”
Từ khi khôi phục thân phận thiếu gia nhà họ Chu, không cần đóng vai cậu sinh viên nghèo rớt mồng tơi trước mặt tôi nữa, gã gần như biến thành một người xa lạ.
Gã lạnh lùng, kiêu ngạo, trịch thượng, thậm chí còn không hiểu rốt cuộc tôi còn cái gì không hài lòng khi gã đã tình nguyện cưới tôi, tình nguyện để một học sinh nghèo phải nhảy múa mua vui cho người khác kiếm tiền sinh hoạt được trải qua cuộc sống của một phu nhân nhà giàu?
Khi tôi quay về thử váy cưới, vì tôi đã gầy đi mà chiếc váy lại được may theo số đo của tôi từ hai tháng trước nên giờ mặc lên người rất xộc xệch. Những viên kim cương khảm trên chiếc váy khúc xạ ánh đèn rực rỡ khiến những vết bầm trên cánh tay tôi càng thêm đáng sợ.
Chu Hoài Xuyên đứng cạnh tôi, nhìn ảnh phản chiếu của cả hai trong gương, nói với giọng điệu không cho phép phản đối: “Nhảy không được thì sau này đừng nhảy nữa. Đợi sau khi kết hôn anh sẽ sắp xếp cho em một vị trí trong công ty. Lâm Tinh, nhà họ Chu nuôi nổi em.”
…
Tôi thoát khỏi kí ức, nhìn Chu Hoài Xuyên đứng trước mặt. Giận dữ và khó hiểu đan xen dâng lên trong mắt gã, sau đó dần dần hóa thành tuyệt vọng tràn trề.
“Em không thể như vậy.” Gà khàn giọng nói: “A Tinh, anh thực sự thích em. Từ đầu anh đã luôn muốn cưới em…”
“Sao nào, Chu Hoài Xuyên anh là thần linh giáng thế hay gì? ‘Thích’ của anh đáng giá lắm à?” Thẩm Hành Chu cười khẩy: “Kết hôn mới chỉ hai năm Lâm Tinh đã chọn tôi, chứng tỏ anh rõ ràng chẳng có chút sức hấp dẫn nào, thay vì chất vấn cô ấy chi bằng tự kiểm điểm bản thân xem có phải anh quá vô dụng hay không, sao lại thua kém tôi mọi mặt thế kia?”
Nói xong hắn lại khoác vai tôi, kéo tôi quay người rời đi.
Lần này Chu Hoài Xuyên cũng không tiếp tục cản đường chúng tôi nữa mà chỉ ở phía sau nói với theo: “Thẩm Hành Chu, chắc không phải cậu quyến rũ Lâm Tinh chỉ để thắng tôi trong chuyện này đấy chứ? Lúc đầu là ai đưa cờ thưởng, chúc mừng tôi kén chọn mãi cuối cùng chọn cưới một người què?... A Tinh, em hận anh, nhưng Thẩm Hành Chu cũng có tốt lành gì đâu?"
Nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng gã khàn như sắp khóc.
Bàn tay đang khoác trên vai tôi của Thẩm Hành Chu siết chặt, nhưng tôi không hề dừng lại, cũng không nhìn lại.
12.
Vừa về đến phòng, Thẩm Hành Chung liền buông bàn tay đang nắm vai tôi ra.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp ngoài huyền quan, hắn hơi cúi đầu, đối mặt với tôi.
Lát sau, tôi cong môi, hỏi: “Hài lòng chứ?”
“Cái gì hài lòng?”
“Bộ váy hôm nay tôi mặc không thể che giấu bất kì thứ gì, cậu để lại dấu vết này không phải vì muốn Chu Hoài Xuyên phát hiện sao?”
Tôi nghiêng đầu, vén tóc để lộ vết m..áu đã khô bên cổ.
“Cuộc họp đấu thầu ngày mai là bước quan trọng nhất trong trò chơi này. Tối nay cậu để lộ chuyện này để kích thích hắn ta, lòng hắn ta không yên ắt hẳn khả năng cao sẽ để xảy ra rắc rối lơn, quả thực là…”
Tôi còn chưa nói xong Thẩm Hành Chu đã ngắt lời: “Em nghĩ vậy thật à?”
“Nếu không thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thu-mot-chut-thoi/6.html.]
Tôi đưa tay chạm vào vết thương, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn đau đến phát run. Tôi thả tay xuống và bỏ về phòng ngủ trước.
“Hộp thuốc để đâu nhỉ, tôi xử lí vết thương chút!”
Cơ thể tôi chợt hẫng một cái, âm cuối cũng đột ngột vút cao do Thẩm Hành Chu thình lình bế tôi lên, sau đó sải bước vào phòng ngủ.
Hắn thả tôi xuống giường rồi quay đi tìm hộp thuốc và giúp tôi bôi thuốc lên vết thương trên cổ, rồi lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng da bên cạnh.
“Đau lắm à?” Thẩm Hành Chu nhìn chăm chăm vào mắt tôi, trầm giọng hỏi: “Lâm Tinh, em có thể khiến anh cảm nhận đau đớn này cùng em.”
Tôi bật cười: “Tôi có phải cún đâu, mà cũng không có sở thích cắn người như cậu.”
“Hóa ra em coi anh như con cún của em à?”
Hắn càng lúc càng xáp đến gần hơn, hơi thở nóng rực phả lên môi tôi: “Vậy em sẽ luôn yêu cún con của em chứ?”
“…Tối nay cậu uống nhiều lắm à?”
Tôi lui ra sau tránh theo bản năng, vì vậy mà mất trọng tâm, ngã ngửa ra giường, Thẩm Hành Chu cũng thuận thế ngã theo.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tình hình lúc này tiến triển phải nhanh hơn bất kì một lần nào khác, hệt như đóm lửa rơi vào củi khô, lại gặp gió thổi thêm vào; ngọn lửa lan tràn chỉ trong chớp mắt, mãnh liệt như triều dâng.
Cũng bởi vì đã quá quen thuộc với cơ thể của nhau nên chút đau đớn khó chịu kia chẳng mấy chốc đã biến thành lửa tì..h nồng cháy.
Những đám mây lững lờ trôi ngoài cửa sổ, ánh trăng tựa như sóng tì..h dập dờn.
Tôi như đang ghé mình trên ghềnh đá bên bờ biển, nhanh chóng bị những cơ sóng dữ đánh tan tác thành từng mảnh vụn, ngay cả âm thanh phát ra cũng trở nên rời rạc và lạc điệu.
Ngay khoảnh khắc tôi bay vút lên trời kia, Thẩm Hành Chu đột nhiên ghìm hông tôi lại, như thể muốn cùng tôi hòa vào mây.
Tôi như nhìn thấy một chút hận thù hiện lên trong mắt hắn.
“Thật ra so với bất kì ai, em đều biết anh muốn nói gì. Nhưng… cũng chẳng sao cả. Anh không thể trơ mắt để chị giả ngu mãi được, chị à.”
13.
Tôi thiếp đi với cả người ướt đẫm mồ hôi, đến cả ngón tay cũng bủn rủn không còn chút sức lực.
Có lẽ vì đã uống chút rượu trong buổi tiệc, trong mơ thời gian trôi ngược về quá khứ, tôi nhớ về hai năm trước, về lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thẩm Hành Chu.
Trong buổi tiệc của giới thượng lưu, do trước giờ Thẩm Hành Chu và Chu Hoài Xuyên luôn đối chọi lẫn nhau nên hắn vừa thấy Chu Hoài Xuyên nắm tay tôi vào cửa đã nhướng mày cười, nói: “Chu Hoài Xuyên, mọi người đều nói anh chạy đến khu dân nghèo trải nghiệm cuộc sống, trải nghiệm thế nào mà cuối cùng lại cưới một cô què về nhà. Không ngờ lại là thật.”
Tầm mắt hắn lia xuống bắp chân đầy những vết sẹo gớm ghiếc của tôi, sau đó di chuyển dần lên trên, cuối cùng bắt gặp ý cười dịu dàng trong mắt tôi. Hắn hơi sững sốt.
“Chuyện của tôi không phiền cậu phải lo.”