Thông Linh Sư - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-21 08:00:43
Lượt xem: 4,326
Lý Lệ đột nhiên hỏi tôi một câu rất kỳ lạ:
"Cô thấy những con chim trong sân nhà tôi có đẹp không?"
Tôi mỉm cười: "Anh nói hai con quạ trên trời à? Đúng là đẹp thật, đen tuyền."
Anh ta cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt ngạo mạn, trở nên nghiêm túc hơn.
Anh ta dập tắt điếu xì gà trong tay.
"Giờ thì tôi chắc chắn cô có chút năng lực thật.
"Nếu cô có thể giúp tôi giao tiếp với thú cưng của cha tôi và khiến nó rời đi, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi sẽ trả cô ba triệu.”
"Thứ Bảy tuần sau có một buổi tiệc, khi đó con trai của mẹ kế tôi cũng sẽ tham dự.
"Làm gì thì đến lúc đó cô sẽ biết, bây giờ thì không nên hỏi nhiều."
Tôi suy tính một lúc rồi thoải mái đồng ý: "Được, tôi có thể giúp anh, nhưng mà…"
Anh ta mất kiên nhẫn: "Gì nữa? Chê ít tiền à? Tôi tăng thêm một triệu."
Tôi lắc đầu: "Theo thỏa thuận của chúng ta, anh phải nhận con rùa này làm cha. Thái Tử không phải không biết quy tắc chứ?"
Con rùa bị treo trên cây: "?"
Tôi nháy mắt về phía Lý Lệ, chỉ vào con rùa: "Anh còn không mau thả cha anh xuống?"
Lý Lệ nghiến răng: "Đừng có quá đáng."
Tôi vỗ tay, quay lưng bỏ đi: "Được thôi, tôi không giúp nữa."
"Anh cầm bốn triệu đó mà tìm người khác đi."
"Xem ai còn thấy được hai con quạ bay trên trời nhà anh nữa."
Đúng vậy, vừa vào sân tôi đã thấy hai con quạ đó, thật chất không phải là sinh vật sống.
Đây là bài kiểm tra đầu tiên mà Lý Lệ đặt ra cho tôi.
Nếu tôi không có năng lực, có lẽ giờ tôi cũng chẳng có kết quả tốt.
Anh ta định dọa tôi, nhưng tôi sẽ khiến anh ta nếm mùi thất bại.
Tôi còn tốt bụng tìm cho anh ta một người cha, bỗng nhiên tôi thấy mình quá tử tế.
Tôi rút điện thoại ra, mở chế độ quay phim và hướng về phía Lý Lệ.
"Mau, gọi cha đi."
Dù rất miễn cưỡng, Lý Lệ vẫn buộc phải nhỏ giọng gọi con rùa một tiếng "cha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thong-linh-su/chuong-7.html.]
Hai hàng nước mắt lăn dài trên khóe mắt con rùa già, nó kêu lên một cách đầy bi thương.
"Thằng nghịch tử, mày làm loạn cả đạo tâm của tao rồi..."
Thấy tình hình ổn, tôi liền cất điện thoại vào túi.
"Được rồi, vậy chúng ta khi nào đi gặp cha anh."
"À, ý tôi là cha ruột của anh."
Lý Lệ chọn ngày gặp cha anh ta vào thứ Bảy tuần sau, cũng là ngày mừng thọ tám mươi của ông cụ.
Anh ta bảo sẽ dẫn tôi đến bữa tiệc của ông cụ Lý.
"Tiệc này chỉ mời một số ít người thân thiết với gia đình, cô cứ nhìn sắc mặt tôi mà hành động."
Anh ta mở chiếc hộp bên cạnh, lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh rồi đưa cho tôi.
"À phải rồi, cô có cô bạn thân thích livestream đúng không?
"Rủ cô ấy đi cùng đến để mở mang tầm mắt."
Tôi đưa tay nhận lấy, ánh mắt vẫn dán chặt vào hồ nước.
Dưới lớp nước lấp lánh kia, không biết đã chôn giấu bao nhiêu tội ác.
Đến ngày dự tiệc, tôi đưa Thu Lăng đi cùng.
Trước khi gặp ông cụ Lý, tôi tưởng ít nhất ông cũng sẽ là một người giàu có, phong thái điềm đạm.
Nhưng giờ đây, bốn chữ có thể miêu tả rõ nhất ông ta là "da bọc xương."
Dù vậy, ngược lại với ngoại hình, ông ta có một khẩu vị vô cùng mạnh.
Xung quanh ông cụ là đầy đủ các món ngon, từ cá lớn đến thịt nhỏ, đủ loại sơn hào hải vị mà gọi tên hay không gọi được tên đều có.
Ông cụ Lý không để ý đến ánh mắt của người xung quanh, liên tục đưa thức ăn vào miệng một cách tham lam.
Ánh mắt ông ta đầy vẻ không hài lòng, lông mày cau lại với sự bực bội hiện rõ.
Cuối cùng, ông cụ Lý ném đĩa xuống, bắt đầu nổi giận.
"Hôm nay các người làm cái thứ rác rưởi gì thế này? Tôi muốn ăn gì các người không biết sao?"
Một người phụ nữ ngồi bên cạnh, dịu dàng lấy khăn lau miệng cho ông.
"Bác sĩ đã nói rồi, ông không thể ăn mấy thứ đó nữa đâu."
Ông cụ Lý đẩy đổ cả bàn ăn.
Tiếng đổ vỡ vang lên, thức ăn vương vãi khắp nơi.