Thanh mai Miên Chi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:57:43
Lượt xem: 837
“Tôi với Giang Kỳ quen biết 15 năm rồi mà.’’
“Ài ký chủ à, từ bỏ thôi, có lẽ cô chỉ có tính chiếm hữu với nam chính hơi mạnh một chút thôi mà, nhưng kết cục của cốt truyện đã được định sẵn từ đầu rồi. Không cần cố chấp với nam chính, chúng ta tìm một mối khác ngon hơn.’’
Tôi lẳng lặng nhìn lên trần nhà, đột nhiên cong cong khóe miệng.
“Tôi không.’’
“Ký chủ….’’
“Cậu cũng nói rồi đó, tôi chính là nữ phụ độc ác.’’
“.....’’
5
Đêm đó tôi mơ thấy mình với Giang Kỳ hồi còn 10 tuổi.
Khoảng thời gian đó, con mèo mà tôi nuôi được ba năm c.h.ế.t, nó tên là Đoàn Tử.
Tôi rất thích con mèo đó, còn đặc biệt bố trí cho nó một căn phòng riêng, đồng thời cũng làm cho nó một cái lồng mèo khá to ở ngoài sân, còn mua cho nó các loại hạt cùng với pate mang về chất đầy ở nhà.
Hôm đó trời mưa rất to, tôi đẩy hết tất cả người hầu trong nhà ra, ôm một cái thùng giấy chạy đến góc nhỏ ở công viên mà tôi với Đoàn Tử thường hay lui tới.
Trời mưa như trút nước làm cả người tôi đều ướt nhẹp, trong công viên đã không còn một bóng người, tôi vừa khóc lớn vừa dùng tay đào một cái hố nhỏ dưới đất.
Người ở Ôn gia đều rất bận rộn, tối nào tôi cũng phải ôm Đoàn Tử đi ngủ cùng, nó đã bầu bạn với tôi suốt hơn 1000 đêm rồi.
Tôi không biết bản thân đã khóc bao lâu, cho đến khi nước mưa trên đỉnh đầu tự dưng ngừng trút xuống.
Thiết Mộc Lan
Tôi chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn, chợt bắt gặp một đôi mắt vô cùng quen thuộc.
Giang Kỳ mím chặt môi, một lời cũng không nói, con ngươi trầm mặc như là đang áp chế nộ khí đang trực trào dâng.
Cậu ta mạnh mẽ nhét ô vào tay tôi, rồi cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người tôi.
Giang Kỳ nghiến chặt răng: “Ôn Miên Chi, trời mưa to như vậy, cậu bỏ đi làm tất cả mọi người đều không tìm thấy, còn bản thân lại một mình chạy ra nơi này.’’
Tôi khóc thút thít nói không nên lời, khó chịu lườm cậu ta một cái.
Vốn dĩ đã buồn muốn c.h.ế.t rồi, thế mà tên khốn Giang Kỳ này lại dám mắng tôi.
Giang Kỳ thở dài, giơ tay ra muốn đỡ tôi dậy.
Tôi ngẩng đầu bướng bỉnh nhìn cậu ta: “Tôi không muốn về, tôi phải chôn Đoàn Tử.’’
Cậu ta trợn ngược mắt: “Rồi rồi rồi, Ôn đại tiểu thư, cảm phiền đại tiểu thư đây có thể chia sẻ ô cho tôi được không.’’
Cậu ta kéo tôi đứng dậy, còn bản thân lại xắn tay áo ngồi xuống tiếp tục đào đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-mai-mien-chi/chuong-3.html.]
Giống hệt như trong phim điện ảnh vậy, khoảnh khắc này, thời gian như đang được ấn nút tạm dừng.
Tôi đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giang Kỳ.
Ôn Miên Chi năm 10 tuổi vào khoảnh khắc đó đang nghĩ gì nhỉ?
Quá lâu rồi, tôi đã không còn nhớ nữa.
Nhưng khoảnh khắc đó tôi lại ghi nhớ rất lâu rất lâu trong lòng.
Nó rõ ràng đến mức chỉ cần nhắm mắt lại tôi dường như có thể phảng phất nhìn thấy được hình ảnh đôi mắt vừa kiêu hãnh vừa bất lực của thiếu niên đó.
6
Có rất nhiều chuyện, trong tầm chú ý của tôi đang dần lặng lẽ thay đổi.
Trong cuộc trò chuyện giữa tôi và Giang Kì, dần dần xuất hiện thêm cái tên Thẩm Thanh Huyền.
Cậu ta cười nói: “Ôn Miên Chi cậu biết không, Thẩm Thanh Huyền ngốc muốn chết, cô ta còn ngốc hơn cả cậu.’’
Trong một buổi tiệc giao lưu, tôi đã gặp được Thẩm Thanh Huyền trong truyền thuyết đó.
Lúc tôi vừa đến đó đã nhìn thấy Giang Kỳ trưng ra một bộ dáng lười biếng dựa người ra sau ghế, cà lơ cà phất cười nói với cô ta.
Khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Huyền giờ đây hơi ửng hồng, lại giống như bị Giang Kỳ chọc giận, kích động phản bác lại chuyện gì đó.
Giang Kỳ nhếch mày, cười càng tươi hơn.
Tôi đặt mạnh túi xách xuống bàn, chân đạp chiếc ghế bên cạnh qua rồi ngồi xuống, tiếng ghế ma sát với sàn nhà tạo nên âm thanh vô cùng chói tai.
Giang Kỳ lập tức quay đầu lại nói: “Không cần quay đầu tôi cũng biết là cậu, Ôn Miên Chi, cái tính xấu này của cậu rốt cuộc có thể sửa không?’’
Tôi nhếch mày: “Liên quan quái gì đến cậu?’’
Giang Kỳ chỉ cong nhẹ khoé môi: “Làm ồn đến ông đây quá.”
Tôi không thèm trả lời cậu ta, đánh giá Thẩm Thanh Huyền từ trên xuống dưới.
Làn da rất trắng, đường nét ngũ quan khá nhỏ nhắn, nhìn vào giống như một con búp bê vừa đơn thuần vừa thanh tú.
Trong ánh mắt của Thẩm Thanh Huyền dường như vụt qua một tia kì lạ , nhưng rất nhanh lại cười vui vẻ chào hỏi với tôi: “Xin chào, chị là con gái của Ôn gia nhỉ, em tên là Thẩm Thanh Huyền.’’
“Ồ.’’
Tôi nhàn nhạt đáp một tiếng, quét mặt nhìn bàn tay của cô ta đang giơ ra trước mặt, không hề động đậy.
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Huyền cứng đờ.
Những người xung quanh đều mang một vẻ mặt như thể đã quá quen với việc này ,dù sao thì tính xấu của Ôn Miên Chi trong giới này cũng sớm đã nổi khắp gần xa, hầu như ai cũng đã từng bị tôi chọc giận vài lần.