Thanh mai Miên Chi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:57:22
Lượt xem: 958
Tôi với cậu ta bất tri bất giác gà bay chó sủa mà quen biết nhau được 15 năm.
Ánh mắt tôi chợt sáng lên, mở album ảnh ra và lướt tìm từng cái một: “Đợi đã, tôi cho cậu xem một thứ.’’
Trong ảnh, tôi cưỡi lên lưng của Giang Kỳ lè lưỡi làm mặt quỷ, còn cả mặt cậu ta hiện lên vẻ ấm ức thấy rõ, hai bên má còn bị tôi vẽ lên hai cái vòng tròn to đùng.
Lướt xuống dưới.
Khung cảnh là ở Disneyland, Giang Kỳ đeo cái bờm Mickey mặt đen như đ.í.t nồi nhìn vào ống kính.
Lướt xuống tiếp nữa.
Tôi đột nhiên nảy số muốn làm một đĩa ẩm thực bóng đêm, Giang Kỳ chỉ ăn được một miếng mặt mày đã tái xanh, biểu cảm không thể tin được nhìn đĩa thức ăn kia.
Lại xuống nữa.
Giang Kỳ nằm dài trên sô pha chơi game, còn tôi cười xấu xa đứng bên cạnh nghịch mái tóc cậu ta tết nó thành những b.í.m tóc nhỏ nhỏ, cậu ta lười cả phản kháng mặc kệ tôi làm loạn.
Tôi nhếch mày đắc ý: “Thấy sao, đây đều là những đồ sưu tầm kinh điển của tôi đấy.’’
Hệ thống im lặng một cách kỳ lạ, rất lâu sau mới rặn ra nổi một câu: “Cô là nữ phụ hành hạ nam chính ác nhất mà tôi từng gặp qua.’’
Nghe được câu này của hệ thống tôi chỉ biết thốt lên một từ, đã.
Tôi cười híp cả mắt: “Được rồi, không ai có thể cướp Giang Kỳ từ tay tôi đâu.’’
Nhưng mà tôi không biết, về sau câu nói này sẽ thành trò cười lớn đến nhường nào.
3
Người được gọi là nữ chính ấy thật sự xuất hiện rồi, những thay đổi của Giang Kỳ còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi.
Cậu ta dùng một cục đá nhỏ ném lên cửa sổ phòng tôi, đứng dưới tầng kéo dài giọng điệu hét: “Ôn Miên Chi—’’
Tôi xuống lầu mở cửa: “’Giang Kỳ cậu có bệnh à, cậu không biết gõ cửa sao?’’
Giang Kỳ mỉm cười chen vào nhà: “Ôi dào, ông đây nhớ nhà cậu có hộp cứu thương đúng không?’’
Khóe miệng cậu ta có một vết bầm xanh tím, ngoài ra ở cánh tay chỗ ống tay áo bị kéo lên cũng có một vết thương.
Mặt tôi hơi biến sắc: “Cậu đánh nhau à?!’’
Từ hồi còn nhỏ, khi ở trước mặt tôi Giang Kỳ mới thu liễm lại một chút, chứ thực ra bên ngoài rất hay kiếm chuyện đánh nhau với người khác.
Mỗi lần như thế về nhà đều sẽ mang theo những vết bầm lớn, nhưng không hiểu sao cậu ta lại rất thích khoe khoang điều đó với tôi: “Ôn Miên Chi, ông đây một mình chiến cả năm người đó, đây người ta gọi là uy phong.’’
‘’Ồ.’’
Mặt tôi không chút biểu cảm bôi thuốc cho cậu ta.
“Này, sao cậu phản ứng nhạt nhẽo vậy, tôi đã….’’
Không đợi cậu ta nói hết, nước mặt của tôi đã từng hàng nối tiếp thi nhau rơi xuống trước rồi.
Khi tôi ý thức được điều đó, nhất quyết cúi gằm mặt xuống không muốn để cho cậu ta nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-mai-mien-chi/chuong-2.html.]
Giang Kỳ ngay lập tức cảm thấy hoảng hốt: “Này này, Ôn Miên Chi cậu khóc cái gì?’’
Tôi không trả lời cậu ta.
Qua một lúc, tôi bỗng cảm nhận được một bàn tay đang xoa đầu tôi, Giang Kỳ ngồi xuống trước mặt tôi, cẩn thận vô cùng nói:’ “Đừng khóc nữa có được không, tôi sai rồi mà.’’
Vành mắt tôi đỏ rực ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Thiếu gia của Giang gia ngày thường vô cùng bướng bỉnh bây giờ lại đang cẩn thận quỳ xuống lau nước mắt cho tôi: “Tôi đảm bảo, sau này tôi sẽ không đánh nhau nữa.’’
‘’Nếu cậu lừa tôi thì cậu phải ăn 1000 cái kim tiêm.’’
‘’Được.’’
Từ đó về sau, Giang Kỳ thật sự không đánh nhau nữa.
Nhưng giờ đây.
Giang Kỳ mở hộp thuốc, dáng vẻ cà lơ cà phất ngồi trên sô pha, gác chân lên bàn tự rửa cồn cho mình: “Đúng vậy.’’
“Việc làm của ông đây hôm nay là anh hùng cứu mỹ nhân, đó mới gọi là đẹp trai.’’
“Cứu ai?’’
Thiết Mộc Lan
Giang Kỳ dương dương đắc ý: “Hình như tên là cái gì mà Thẩm Thanh Huyền, cái người đó nhìn tôi bằng con mắt toàn là sự ngưỡng mộ thôi.’’
Trong nháy mắt, con ngươi của tôi co lại, ngón tay không thể khống chế được mà run rẩy.
Nữ chính mà hệ thống nói, thật sự tồn tại sao?
Tôi lẳng lặng nhìn Giang Kỳ một lúc, đột nhiên giơ chân lên tức giận đạp cậu ta một cái.
Giang Kỳ nhe răng trợn mắt: “Đậu má, Ôn Miên Chi cậu muốn ám sát tôi à?’’
‘’Có phải cậu đã quên rồi không?’’
Một câu hỏi không đầu không cuối làm Giang Kỳ thấy khó hiểu: “Quên cái gì?’’
Một loại cảm xúc khó tả dâng lên, lửa giận cũng dâng lên một cách khó hiểu.
Tôi ném cả người lẫn hộp thuốc ra ngoài cửa: “Giang Kỳ cậu là đồ ngốc, đi ăn 1000 cái kim tiêm đi.’’
4
Tôi ngồi trên sô pha, tâm trạng có chút mơ hồ.
Thật sự có người tên là Thẩm Thanh Huyền sao?
“Hệ thống, thì ra không phải cậu đang nói nhăng nói cuội với tôi?’’
“Đương nhiên rồi ký chủ, dựa theo cốt truyện, nam chính sẽ bị nữ chính thu hút, càng ngày sẽ càng đặt nhiều sự chú ý của mình lên người nữ chính.’’
Tôi hỏi một câu không đầu không đuôi: “Nhưng mà dựa vào cái gì chứ?’’
Làm hệ thống cũng ngơ theo luôn: “Cái gì dựa vào cái gì cơ?’’