Ta qua đời vào đêm đại hôn của huynh trưởng - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-25 12:31:52
Lượt xem: 530
Đối mặt với câu hỏi chất vấn của An Dao, ta không thể nói thành lời.
Cho đến khi Cố Đường Oản liên tục tổn thương An Dao.
Ta bắt đầu không tin Cố Đường Oản nữa.
Đến khi phụ mẫu tử trận, một phong thư đã kéo gần quan hệ giữa ta và Cố Đường Oản một lần nữa.
Ta không biết vì sao phụ mẫu lại muốn ta đưa An Dao ra ngoài, đón Cố Đường Oản trở về.
Ta làm theo di nguyện của phụ mẫu nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại khúc mắc với nàng.
Ta cảm thấy chính nàng là người bức bách Cố An Dao đi, ác độc đến cực điểm.
Dường như nàng cũng đoán được việc này nên thường xuyên lấy lòng ta.
Bởi vì phụ mẫu đều qua đời nên ta mắc căn bệnh mất ngủ, thỉnh thoảng sẽ xao động dị thường.
Nàng khổ cực tìm kiếm sách y thuật, chế tác cho ta một lọ hương an thần.
Bởi vì ta mải luyện công quên thời gian dùng cơm, nàng sẽ đợi đến khi ta nghỉ ngơi mới mang cơm canh nóng hổi đến cho ta.
Trái tim lạnh lẽo của ta dần tan chảy.
Đột nhiên có một ngày, nàng không làm như vậy nữa.
Thậm chí còn chất vấn ta vì sao chỉ tin Cố An Dao mà không tin nàng?
Ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, thuận miệng nói một câu: “Vì muội vốn chiếm vị trí thuộc về muội ấy.”
Cố Đường Oản không nói lời nào.
Sau đó Tạ Hoài Xuyên nói với ta rằng y muốn thành thân với Cố Đường Oản.
Khi đó Hoàng Thượng đang nghi ngờ Cố gia, có Tạ gia trợ lực thì Cố gia mới được an toàn.
Huống chi Tạ Hoài Xuyên vốn rất thích Cố Đường Oản, ta lập tức đồng ý.
Không ngờ Cố Đường Oản lại cự tuyệt, ta tức giận nói một câu: “Cố Đường Oản, chưa đến lượt muội lên tiếng phản đối việc này đâu!”
“Muội không gả thì mau cút ra khỏi phủ, vĩnh viễn đừng trở về đây!”
Ta không ngờ nàng sẽ không bao giờ quay trở lại phủ tướng quân nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-qua-doi-vao-dem-dai-hon-cua-huynh-truong/chuong-13.html.]
Ngay cả đến lúc chết, nàng cũng không muốn trở về phủ tướng quân.
Ngày đó Tạ Hoài Xuyên chất vấn ta: “Các người đã không tin nàng thì tại sao lại muốn đón nàng về phủ tướng quân?”
Ta chưa từng nghĩ tới tính tình Cố Đường Oản lại quật cường đến vậy, không phải là việc do nàng làm thì nàng tuyệt đối không nhận.
Nàng không hề làm chuyện tổn thương Cố An Dao.
Nhưng ta không dám nhận.
Ta không dám chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã hiểu lầm Cố Đường Oản.
Làm sao ta có thể đối mặt với sự thật rằng ta còn đối xử tốt với dưỡng muội hơn cả muội muội ruột thịt?
Sau khi đối mặt, ta nên đền bù cho nàng như thế nào đây?
Hôm đó, rõ ràng ta đã tận mắt nhìn thấy thân thể Cố Đường Oản ngày càng suy yếu, nàng còn chảy nhiều m.á.u mũi như vậy.
Tạ Hoài Xuyên nói một câu không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.
Ta giả mù giả điếc nguyện tin tưởng câu nói kia.
Thật ra trước khi biết tin Cố Đường Oản chết, ta cũng biết mình đã sai lầm rồi.
Đặc biệt là lúc Cố An Dao không biết xấu hổ bò lên giường ta, náo loạn để mọi người đều biết để ép ta thành thân với nàng ta.
Ta biết cả ta và phụ mẫu đều mắc sai lầm, không thể vãn hồi.
Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao trước khi phụ mẫu qua đời lại muốn ta đuổi Cố An Dao ra ngoài.
Chỉ sợ bọn họ cũng phát hiện ra điểm này, muốn ta cố gắng bù đắp cho Cố Đường Oản.
Đáng tiếc ta không còn cơ hội nữa.
Còn một mực tê liệt chính mình, không muốn thừa nhận sai lầm này.
Ta từng lén đến Tạ phủ thăm Cố Đường Oản.
Ta muốn đưa nàng hồi phủ, muốn thành tâm xin lỗi nàng.
Ta thấy nàng ngồi dưới gốc cây hòe già đánh cờ với Tạ Hoài Xuyên.
Trước đây nàng chỉ biết chơi đùa, nghịch ngợm, không biết từ lúc nào đã tinh thông cầm kỳ thư họa.