Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta qua đời vào đêm đại hôn của huynh trưởng - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-11-25 12:32:14
Lượt xem: 897

Ta đột nhiên nhớ lại lời mắng chửi của mình: “Đúng là đồ bắt chước, cho dù ngươi có học được tất cả giống như An Dao thì chúng ta cũng không thể tiếp nhận ngươi!”

 

Ta không dám tiếp tục nhìn, hoảng hốt chạy trốn.

 

Cố Đường Oản từng nói với ta một câu: “Chỉ có người đổ oan cho ngươi thì ngươi mới biết mình oan uổng đến mức nào.”

 

Trước khi thành thân một ngày, ta đi gặp Cố Đường Oản.

 

Ta muốn nói với nàng rằng ta muốn đón nàng về phủ tướng quân.

 

Nhưng lúc ta thấy nàng lấy ngọc bội ra, ta lại cảm thấy ta không xứng.

 

Ta còn nói những lời trái lương tâm.

 

Ta tận mắt nhìn thấy ánh sáng dưới đáy mắt nàng vỡ vụn từng chút một.

 

Ta lại nhẫn tâm đ.â.m muội muội một lần nữa.

 

 

An Dao lại tới tìm ta.

 

Ta xóa sạch tên nàng ta ra khỏi gia phả, không muốn cho nàng ta dùng họ Cố gia nữa.

 

Nàng ta quỳ gối trước mặt ta, khóc lóc vô cùng thương tâm: “Hành ca ca, muội sai rồi, cầu xin huynh buông tha cho muội đi, đừng đưa muội đến thanh lâu mà.”

 

 

Ta nghe nàng ta gọi mình một tiếng ‘ca ca’, ta hung ác tát một cái thật mạnh vào mặt nàng ta.

 

“Ta cấm ngươi gọi ta là ca ca, thật sự rất ghê tởm!”

 

“Cố gia đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại nhẫn tâm hãm hại muội ấy chứ!”

 

“Không phải ngươi nói xấu muội ấy đã mất đi sự trong sạch sao? Được, vậy ta để ngươi nếm đủ khổ sở mà muội ấy phải chịu.”

 

Cố Đường Oản qua đời trong nỗi tuyệt vọng.

 

Vậy thì ta phải trả đủ oan khuất mà nàng phải chịu.

 

An Dao nói Cố Đường Oản đẩy nàng ta ngã xuống lầu, bị thương ở chân.

 

Ta bẻ gãy chân nàng ta.

 

An Dao nói xấu Cố Đường Oản hạ độc khiến nàng ta mất giọng.

 

Ta không cho nàng ta cơ hội nói gì được nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-qua-doi-vao-dem-dai-hon-cua-huynh-truong/chuong-14.html.]

An Dao nói xấu Cố Đường Oản câu dẫn nam nhân.

 

Ta sai người lột sạch y phục trên người nàng ta ra, treo ở cửa thành thị chúng.

 

Làm xong hết thảy, ta mới dám đi tìm Tạ Hoài Xuyên cầu xin y nói cho ta biết vị trí chôn cất muội muội.

 

Cho dù kiếp này hay kiếp sau nàng đều không muốn gặp ta.

 

Thì ta cũng muốn phái người thường xuyên tế bái nàng.

 

Tạ Hoài Xuyên nói cho ta biết nguyện vọng của Cố Đường Oản là sau khi chết, nàng muốn nhìn ngắm khắp núi non sông ngòi.

 

Ta mới biết được cả đời này, ta không thể nào bù đắp được nữa.

 

Tạ Hoài Xuyên dẫn ta đến mộ chôn y phục của Cố Đường Oản.

 

Trên đó viết ‘Cố Đường Oản chi mộ’, bên cạnh còn có một tấm bảng gỗ nhỏ đề chữ ‘ái thê’.

 

Tạ Hoài Xuyên vuốt ve tấm bảng gỗ kia, kể cho ta nghe rất nhiều chuyện.

 

“Ta không có tư cách viết mấy chữ này vì lúc Đường Oản còn sống, nàng không hề muốn gả cho ta.”

 

“Cho dù ta đã tra ra tất cả đều là An Dao hãm hại, nói chuyện này cho Cố bá phụ thì cũng không có cách nào để bù đắp.”

 

“Có lẽ nàng cũng oán trách ta đã xen vào việc của người khác. Một năm nàng rời khỏi Cố gia kia, mặc dù cuộc sống cực khổ nhưng cũng là khoảng thời gian tự do nhất của nàng.”

 

“Là ta đã hủy hoại hết thảy, ta còn oán trách nàng không muốn gả cho ta, nói rất nhiều lời khó nghe.”

 

“Cố Hành, về sau ngươi đừng tới nữa, trước khi Đường Oản qua đời, người nàng không muốn gặp nhất chính là ngươi đó.”

 

 

Sau khi rời khỏi Tạ phủ, ta đến trước mộ phụ mẫu.

 

Bên cạnh còn có mộ ta dựng cho Cố Đường Oản để chôn di vật của nàng.

 

Ta dùng tay đào đất ra.

 

Máu tươi chảy đầm đìa cũng không chịu dừng tay.

 

Đường Oản không muốn nhìn thấy ta, cũng không muốn có quan hệ với Cố gia.

 

Ta lấy di vật ở bên trong ra, nằm vào trong, phảng phất trước mắt còn có thể nhìn thấy Đường Oản ngồi bên cạnh ta nở cười yếu ớt, phất tay với ta.

 

Ngày 6 tháng 7 năm Vĩnh An, Cố Hành được người ta phát hiện ra đã qua đời trong khu mộ Cố gia, trong tay còn nắm chặt chiếc vòng tay san hô thêu hình hồ ly.

 

Hết.

Loading...