Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi - Chương 7-9

Cập nhật lúc: 2024-05-27 09:02:01
Lượt xem: 3,164

Chương 7: Càng nghĩ càng thẹn

Trên thực tế —— Người này nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối cùng cũng không tính sổ sách gì hết. Ngược lại, hắn đẩy tôi vào giữa giường, đắp chăn kín mít lên người tôi.

"Ngủ đi."

Hai người mỗi người nằm một bên giường lớn, dây thừng trói buộc cũng sắp bị kéo căng.

Xem ra là định ngủ thật.

Thế nhưng mà...

Chúng ta không thể ngủ được.

Tạm gác chuyện yêu đương qua một bên, tôi thật sự rất cần 'thu phục' Trì Viên —— Chỉ cần một đêm, tôi có thể sẽ hóa giải được thể chất Thiên Sát Cô Tinh muốn lấy mạng người khác này của mình.

Càng nghĩ, tôi càng cắn chặt môi, chuẩn bị nói thẳng.

"Trì Viên."

"Hửm?"

Tôi cắn môi, nghiêng đầu nhìn hắn, "Tôi nóng quá."

"Mở điều hòa."

Nói xong, hắn định với tay lấy điều khiển từ xa, tay vừa đưa lên đã bị tôi ngăn lại.

"Không muốn." Tôi nắm chặt lấy cổ tay hắn, lòng bàn tay cọ cọ, học theo giọng điệu nũng nịu, "Sẽ bị cảm lạnh..."

Trì Viên im lặng.

Tôi cố nén sự xấu hổ, đưa tay kéo dây lưng áo choàng tắm của hắn.

Đầu ngón tay vừa chạm vào, kéo nhẹ một cái —— Không kéo xuống được. Ngược lại cổ tay lại bị hắn nắm lấy.

"Lâm Khê!!!”

Hắn day day trán, thở dài, "Làm vậy với một người đàn ông, rất nguy hiểm đấy."

Tôi xoay người, nằm nghiêng đối diện với hắn.

"Nguy hiểm đến mức nào? Tôi muốn thử xem sao?"

Chương 8: Rất ôn nhu

Trì Viên là người nói được làm được. Tôi bảo hắn đừng nhịn, hắn liền thật sự 'buông thả' một lần.

Rõ ràng là tôi trêu chọc hắn trước, nhưng khi ánh mắt rơi vào bóng tối, người nọ ngang ngược siết chặt eo tôi, hung hăng ra sức, tôi vẫn nhịn không được mà bật khóc.

"Đau..."

Bàn tay bị trói bởi dây thừng bám víu lấy bờ vai hắn, nắm chặt vạt áo hắn rồi lại buông lỏng. Tôi run rẩy, thút thít, vô cùng đau đớn. Động tác của Trì Viên chậm lại, thậm chí có thể nói là có chút ôn nhu.

"Vẫn đau sao?"

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của hắn. Hình như... cũng không còn đau nữa.

Tôi thành thật lắc đầu. Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, bàn tay đang đỡ lấy eo tôi bỗng nhiên siết chặt. Hắn cười, mang theo chút trêu chọc.

"Nhóc con, cả người em, chỉ có cái miệng là cứng đầu nhất."

Chương 9: Đòi nợ

Lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ. Bên cạnh không thấy bóng dáng Trì Viên đâu.

Tôi tùy ý khoác áo choàng tắm của Trì Viên lên người, chạy đến soi gương ——Xinh đẹp!

Chùm khí đen vốn bao phủ trên trán tôi, giờ phút này đã tiêu tan gần hết. Từ nhỏ, tôi đã có thể nhìn thấy một luồng khí đen u ám lượn lờ trên trán mình, và chỉ có mình tôi nhìn thấy. Hiện tại, trong gương, vầng trán tôi trắng nõn, sáng bóng.

Thể chất Thiên Sát Cô Tinh đã đeo bám tôi suốt hai mươi năm, rốt cục cũng được hóa giải!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sao-choi-khong-khac-noi-toi/chuong-7-9.html.]

Đúng lúc tôi đang vui mừng, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân của Trì Viên. Hắn bưng theo bữa sáng, bước vào phòng ngủ, thấp giọng chửi rủa một câu.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Sáng nay thật xui xẻo."

"Sao vậy..."

Lời còn chưa nói hết, tôi bỗng nhiên im bặt. Hôm nay Trì Viên mặc một bộ đồ thể thao màu đen, phía trên hàng lông mày thanh tú, ẩn ẩn hiện lên một luồng khí đen u ám.

Tôi cắn chặt môi, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng áy náy với vị oan gia đã 'hành hạ' tôi sống dở c.h.ế.t dở đêm qua.

Ông trời ơi!

Tôi thật sự không biết, sau một đêm này, thể chất Thiên Sát Cô Tinh lại truyền sang cho hắn...

Hắn sẽ không khắc c.h.ế.t tôi đấy chứ?

Tôi dè dặt giữ khoảng cách với hắn, "Xui xẻo như thế nào?"

Trì Viên lười biếng châm một điếu thuốc, thản nhiên kể —— Hắn đi mua bánh quẩy, bị mèo hoang cướp mất. Mua sữa đậu nành, thì bị cây xương rồng của nhà hàng xóm 'tấn công'. Không chỉ có hắn xui xẻo, những người tiếp xúc với hắn sáng nay cũng đều không gặp may mắn gì. Ngay cả con ch.ó hoang đi ngang qua, cũng phải sủa hắn hai tiếng.

Tôi càng nghe càng kinh hãi.

Trời ạ!

Đây chẳng phải là trạng thái thường ngày của tôi trong suốt hai mươi năm qua hay sao?

Tôi chột dạ muốn bỏ chạy, lại bị Trì Viên một tay giữ lại. Hắn kéo tôi đến bên giường, ấn tôi ngồi xuống. Hai tay tôi ôm ngực, sắp khóc đến nơi.

Hắn bật cười, "Sợ rồi à?"

May mắn thay, người này cũng không có ý định trêu chọc thêm nữa, hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc, "Nói chuyện chút."

Hắn hít một hơi thuốc, "Anh không có người thân."

Tôi gật gật đầu, "Tôi cũng không có."

Tôi là Thiên Sát Cô Tinh, làm sao có thể có người nhà đây?

Cha mẹ anh em bạn bè, sớm đã bị cái số trời sinh 'không may mắn' này của tôi khắc c.h.ế.t rồi.

"Nhà anh đã phá sản."

Hắn phả ra một làn khói, "Căn biệt thự này là bất động sản cuối cùng, cũng không giữ được bao lâu nữa."

"Ồ."

Tôi gật đầu, muốn an ủi hắn, nhưng lại không biết nên nói gì. Điếu thuốc sắp cháy đến tay, hắn mới dập tắt.

"Tình huống là như vậy, trước mắt anh không thể cho em quá nhiều. Nếu như em đồng ý, anh sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện tối hôm qua, cũng cam đoan có thể xoay chuyển tình thế, về sau, không để em phải sống khổ sở. Nếu như không nguyện ý, anh sẽ nghĩ cách đền bù cho em."

Tôi ngẩn người ra mấy giây.

Nghìn tính vạn tính, cũng không tính đến việc hắn sẽ nói những lời này với tôi, rõ ràng người bị 'ép buộc' tối hôm qua là hắn. Bây giờ, hắn còn ra vẻ nghiêm túc.Vì vậy, tôi càng không thể đồng ý.

Tôi ấp a ấp úng nói với hắn:

"Đừng nói đến chuyện bồi thường, cái kia… Sau tối hôm qua, thể chất Thiên Sát Cô Tinh của tôi, có khả năng đã truyền sang cho anh rồi."

"..."

Trì Viên im lặng hồi lâu. Sự trầm mặc của hắn khiến tôi bất an vô cùng. Tôi khẩn trương l.i.ế.m liếm môi, đang định lên tiếng, bỗng nhiên bị tiếng la hét bên ngoài biệt thự cắt ngang ——

"Người đâu? Ra đây trả tiền!"

Thể chất Thiên Sát Cô Tinh quả nhiên không tầm thường, vừa nhắc tới đã có người đến đòi nợ. Tôi đi theo Trì Viên xuống lầu, liền nhìn thấy một đám người vạm vỡ đang đứng trước cửa biệt thự...

Tiền Độ —Tên công tử bột kia đang khoanh tay đứng đó, trên người là bộ âu phục đắt tiền.

Sau khi nhìn thấy tôi, đôi mắt phượng xinh đẹp kia ngoại trừ vẻ thanh lãnh ngây thơ thường ngày, còn ẩn chứa thêm một tia kinh ngạc. Hắn không thể tin nổi nhìn tôi, người đang bước ra khỏi biệt thự với duy nhất một chiếc áo sơ mi nam trên người, đáy mắt như bốc hỏa ——

"Em? Em còn..."

Loading...