Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi - Chương 10-13
Cập nhật lúc: 2024-05-27 09:02:39
Lượt xem: 2,929
Chương 10: Ăn bánh kem gì?
Đằng sau Tiền Độ là một đám người mặc âu phục đen đầy uy lực. Tôi ôm lấy cánh tay Trì Viên, nhìn về phía Tiền Độ đang đứng đối diện, "Phải, rồi sao?"
"Rồi sao?"
Tôi cố ý nói thẳng thừng như vậy, khiến cho Tiền Độ nghẹn họng, trân trối.
Gương mặt tuấn tú của tiểu thiếu gia trắng bệch, chỉ vào tôi lắp bắp "Em..." hồi lâu, cũng không nói nên lời.
Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi, "Trước kia sao anh không nhận ra em lại không biết xấu hổ như vậy!"
"Còn nữa..."
Dù cách một khoảng khá xa, tôi vẫn nhìn thấy vành tai hắn bỗng nhiên đỏ ửng, "Sao khi đó em không đối xử với anh như vậy..."
Tiền Độ đỏ mặt tía tai, không còn hơi sức truy cứu chuyện nợ nần nữa, ngược lại lải nhải trách móc tôi có lỗi với hắn.
Tôi đi vào bếp lấy kem ra, hắn vẫn còn đang nói. Xé bỏ lớp giấy gói, tôi cắn một miếng bánh kem sữa, "Hôm qua em ăn bánh kem của anh ấy, anh kích động cái gì?"
Tiền Độ: "? ? Bánh kem? Chẳng lẽ không phải?"
Tôi ngây thơ vô tội nhìn hắn, "Anh nghĩ là cái gì?"
Tiền Độ bị sặc nước miếng, "Anh... Khụ..."
Hắn ấp úng chuyển chủ đề, nhìn về phía Trì Viên, "Anh đó, trả tiền!"
Chương 11: Tiền Độ xui xẻo
Trì Viên đã sớm chuẩn bị. Tiền nợ không trả nổi, hắn chỉ có thể dùng căn nhà này để gán nợ, "Trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ dọn đi."
Tiền Độ liếc nhìn bàn tay Trì Viên đang đặt trên lưng tôi, ngọn lửa trong mắt như muốn thiêu cháy cả tai hắn.
"Không được! Ngày mai, nhất định phải dọn."
Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
Trì Viên gật đầu đồng ý. Hắn đồng ý với Tiền Độ, chỉ đem di ảnh và tro cốt của cha mẹ đi, những thứ còn lại trong biệt thự đều sẽ giữ nguyên vẹn.
Đương nhiên, còn phải mang theo tôi. Tiền Độ hừ lạnh một tiếng, dẫn người đi vào kiểm tra phòng ốc.
Lúc đi ngang qua tôi và Trì Viên, hắn liếc nhìn bàn tay đang khoác trên vai tôi, bực bội chen vào giữa hai người, cố ý tách Trì Viên sang một bên.
Thế nhưng, vừa mới đứng vững, trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng quạ kêu, chúng ta theo tiếng động mà ngẩng đầu lên ——
"Bịch."
Một bãi phân chim rơi trúng mặt Tiền Độ. Bãi phân kia, vốn nên rơi trúng sao chổi Trì Viên. Vài giây sau, Tiền Độ móc từ trong túi áo ra một tờ giấy ăn, chạy vào khu vườn bên cạnh, nôn thốc nôn tháo.
"Ọe —— "
"Đánh c.h.ế.t con chim c.h.ế.t tiệt kia cho ông ... Ọe..."
Chương 12: Xúc động là nhất thời
Nôn xong, rửa mặt xong, Tiền Độ mới đi theo chúng ta vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sao-choi-khong-khac-noi-toi/chuong-10-13.html.]
Tầng một.
Tầng hai...
Tiền Độ liên tiếp kiểm tra hai căn phòng, cuối cùng dừng trước phòng ngủ của Trì Viên. Vừa bước vào cửa, sắc mặt hắn lập tức biến đổi. Mặc dù đã qua một đêm, trong phòng vẫn còn lưu lại hơi thở ái muội từ tối hôm qua.
Tiền Độ bước nhanh vào trong, lập tức nhìn thấy chiếc giường lớn bừa bộn. Chăn được vứt tùy ý trên giường, nếp gấp trên ga giường rõ ràng cho thấy sự điên cuồng của đêm qua.
Tiền Độ đi đi lại lại trong phòng. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên trong, giọng nói có chút run rẩy, "Hai người thật sự... làm thật rồi!"
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt đau lòng như bị ai chà đạp.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Lâm Khê, cho dù anh không ở bên cạnh em, em cũng không cần phải hủy hoại bản thân như vậy!"
Hắn kéo tôi lại, run rẩy chỉ vào Trì Viên, "Tự em nhìn xem, anh ta đã ra nông nỗi này rồi, em vẫn còn muốn theo anh ta chịu khổ sao? Em có biết chuyện này nếu bị người khác biết thì sẽ ra sao không? Nếu vậy, chúng ta sẽ không còn khả năng nữa đâu!”
Hỏi dồn dập ba câu, hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, chờ đợi phản ứng của tôi.
Để tôi đoán xem.
Trong lòng Tiền thiếu gia, lúc này tôi nên nắm lấy tay hắn mà khóc lóc thảm thiết, nói rằng tôi chỉ là quá yêu hắn, nhất thời mới phạm phải sai lầm.
Bởi vì ngu ngốc, nên Tiền Độ có một đôi mắt vô cùng trong sáng.
Tôi thuận theo ý tứ của hắn mà thở dài, chậm rãi gật đầu, "Tối hôm qua đúng là nhất thời xúc động."
Sắc mặt Tiền Độ dịu đi mấy phần. Hắn hắng giọng một cái, tựa hồ đang hạ quyết tâm ——
"Lâm Khê, chỉ cần sau này em không làm ra loại chuyện này nữa, anh..."
Chưa đợi hắn nói xong, tôi liền kéo lấy cánh tay Trì Viên ở bên cạnh, nháy mắt với hắn.
"Nhưng mà, em ở bên cạnh anh ấy rất vui vẻ a."
Chương 13: Liếm cẩu
((Liếm cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.))
Mặt Tiền Độ, từ đỏ chuyển sang đen. Cuối cùng, hoàn toàn u ám.
"Em đi đi." Hắn lạnh lùng nhìn tôi, sau đó quay sang ra tối hậu thư cho Trì Viên, "Bây giờ lập tức dọn đi. Ngoại trừ di ảnh của cha mẹ anh, những thứ khác đều không được mang theo."
Trì Viên không muốn đôi co với hắn, quay người đi vào phòng bên cạnh lấy di ảnh của cha mẹ. Lúc này, điện thoại của Tiền Độ bỗng nhiên vang lên.
Hắn nhấc máy, tiện tay ấn nút nghe, một giọng nam vang lên, là một người bạn xấu trong nhóm phú nhị đại của hắn, chỉ là tôi không nhớ rõ cụ thể là ai.
"Tiền ca, bên này đang bàn chuyện làm ăn, đối tác bên kia rất biết uống rượu, cho cô em ‘liếm’ kia của cậu qua đây tiếp rượu chút đi? Chính là cái cô Lâm Khê gì đó."
Tôi quay đầu nhìn lại. Sắc mặt Tiền Độ cứng đờ, "Tôi với cô ta không có quan hệ gì hết, đừng nói lung tung."
Người bên kia cười khẩy một tiếng, "Sao nào, cô nàng kia không còn 'liếm' cậu nữa rồi à? Yên tâm đi, không quá ba ngày, cô ta nhất định sẽ khóc lóc quay về tìm cậu. Trong giới ai mà không biết cô ta theo đuổi cậu muốn sống muốn chết..."
Tiền Độ không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại. Trì Viên cầm di ảnh đi tới, tôi chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, khoác tay hắn, sau lưng vang lên giọng nói của Tiền Độ.
"Lâm Khê, nếu hôm nay em đi, giữa chúng ta coi như chấm dứt."
"Phiền phức."
Tôi kéo tay Trì Viên rời đi. Đằng sau vang lên tiếng đồ đạc va chạm, xem ra đồ đạc trong phòng đều bị hắn đập phá. Lúc xuống lầu, ta mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét của Tiền Độ ——
"Đem cái giường này vứt đi cho tao!"