Qúy Phi Không Muốn Tăng Ca - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-06-05 19:46:53
Lượt xem: 3,870
7
Sau ba giây nhìn nhau đầy ẩn ý, Cẩu Hoàng Đế nói con vẹt ngoài điện quá ồn, bảo Tô công công bưng ra ngoài trước.
Con vẹt kia tên Tiểu Kỳ, do Thái Hậu ban thưởng cho ta hai ngày trước, nói là cho ta giải khuây.
Thỉnh thoảng ta cũng trêu chọc nó.
Lúc Tiểu Kỳ bị bưng ra ngoài, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Ngươi có biết nói không? Ngươi có biết nói không? Nói một câu nghe thử nào."
Cẩu Hoàng Đế nhìn ta chằm chằm, nói từng chữ một, "Toàn nói tiếng chim, ồn ào quá, thật sự rất phiền."
Ồ, thì ra không phải nói ta, mà là đang nói con vẹt.
Nhưng mà vừa nãy Tiểu Kỳ có kêu đâu nhỉ?
Thôi kệ đi, không sao cả.
Ta xoa xoa cái eo đau nhức.
Hệ thống nghi ngờ đề nghị ta thử thăm dò xem Cẩu Hoàng Đế có nghe được tiếng lòng của ta hay không.
Ta kéo chăn lên.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
[Nghe được thì nghe được, ta hát thì sao nào, cắn ta à?]
Ta cuộn chăn lăn vào trong, sau lưng là Cẩu Hoàng Đế tượng trưng kéo chăn hai cái.
Ta đè chặt góc chăn.
Thầm nghĩ, [Hắn ta phiền quá, đang giành chăn với ta, ta phải thức dậy treo cổ ngay trong đêm nay.]
Cẩu Hoàng Đế rụt tay về, bất lực thở dài một tiếng, phân phó cung nữ đi lấy thêm một cái chăn nữa.
8
Ngày hôm sau ta tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Liên Chi nhìn ta với vẻ mặt khó nói nên lời.
"Nô tỳ có mấy lời không biết có nên nói hay không."
"Không nên nói."
"Nô tỳ có mấy lời không biết có nên nói hay không."
"Không nên nói."
"Nô tỳ có mấy lời không biết có nên nói hay không."
Ta: "???"
"Liên Chi, ngươi bị lag à?"
Liên Chi mím môi không nói gì, chuyển sang nói mấy lời không nên nói kia.
Thì ra sáng nay Cẩu Hoàng Đế lên triều, đáng lẽ ra ta phải dậy hầu hạ hắn ta thay y phục, sau đó tiễn hắn ta ra cửa.
Thế mà hôm nay ta lại trốn trong chăn, ôm đầu nói mình đau bụng, nhất quyết không chịu dậy.
Cuối cùng, Cẩu Hoàng Đế nhìn ta ngủ ngon lành trong chăn với ánh mắt oán giận, ấm ức đi lâm triều.
Nghe nói dọa cho bá quan văn võ không ai dám thở mạnh.
Quả nhiên, không ai thích đi làm cả.
Ta tặc lưỡi, "Liên Chi, sáng nay ăn gì thế? Ta muốn ăn há cảo tôm hấp, bánh bao nước súp cua, bánh nướng thịt."
Chưa kịp nói hết, Liên Chi đã cắt lời ta.
"Nương nương, không phải nô tỳ muốn nói chuyện này! Nô tỳ muốn nói là, hậu cung vẫn chưa có ai sinh con, nếu người ân cần một chút, Hoàng thượng nhớ đến tình nghĩa của người, đến đây nhiều hơn một chút, chờ người mang thai long thai, thì địa vị của người ở hậu cung sẽ vững chắc!"
Ta kinh ngạc nhìn Liên Chi.
Liên Chi run người, suýt chút nữa quỳ xuống, ta lại nói, "Liên Chi, gần đây ngươi ăn bánh tráng cuốn nhiều quá à?"
Cuốn thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quy-phi-khong-muon-tang-ca/chuong-3.html.]
Tham vọng quá rồi đấy.
Nhưng mà xin lỗi, nương nương nhà ngươi chỉ muốn nằm yên một chỗ thôi.
Muốn nằm hay là muốn ch/3t?
Thế nên ta coi như không nghe thấy gì, "Có thể dọn bữa sáng cho ta chưa?"
Liên Chi: "..."
9
Thái Hậu miễn cho ta khỏi vấn an, Cẩu Hoàng Đế bận rộn chính sự không thường đến hậu cung.
Ta sống sung sướng tự tại được hai tháng, thoáng chốc đã đến Tết Nguyên Tiêu.
Vào ngày Tất niên, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi bá quan văn võ trong cung, với tư cách là phi tần có địa vị cao nhất trong cung, đáng lẽ ra bữa tiệc này phải do ta phụ trách, nhưng ta nói với hắn ta là ta không khỏe, không làm được.
Hệ thống kêu ta nhân cơ hội thể hiện năng lực tổ chức xuất sắc của mình, để Cẩu Hoàng Đế nhìn thấy ưu điểm của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn xà nhà, nó lập tức im bặt.
Không thể nào làm việc được, không làm nổi đâu.
Hôm mở tiệc, ta mặc như một quả bóng, vừa ngáp ngắn ngáp dài chờ lên món, vừa nghe Cẩu Hoàng Đế và đám quần thần nịnh nọt lẫn nhau.
Trong lúc buồn chán, ta đưa mắt nhìn sang Cẩu Hoàng Đế.
Có lẽ vì muốn phù hợp với khung cảnh, hôm nay hắn ta mặc long bào màu đỏ, bên ngoài khoác áo choàng màu đen viền vàng, cổ áo được viền một lớp lông xù cùng màu, càng làm nổi bật lên dung mạo như ngọc.
[Phải nói là Cẩu Hoàng Đế đẹp trai thật đấy. Ngươi nhìn hắn ta xem, cười còn có lúm đồng tiền nữa kìa.]
Ta chống cằm, ánh mắt không hề che giấu.
Cẩu Hoàng Đế dường như liếc nhìn ta một cái.
Ta chẳng thèm để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm với hệ thống trong lòng.
[Nhưng ai mà ngờ được, người nhìn nho nhã thế này trên giường lại hung mãnh như vậy, chỉ là toàn làm bừa, kỹ thuật thường thôi.]
Vừa nghĩ đến đây, một tiếng ho kinh thiên động địa đột nhiên vang lên từ chủ vị.
Thì ra là Cẩu Hoàng Đế bị sặc rượu.
Nhưng mà hắn ta đỏ mặt trừng mắt nhìn ta làm gì?
Dở hơi.
Vừa hay lúc này, món ăn của bữa tiệc được dâng lên.
Vì để tạo hình đẹp mắt, hầu hết các món ăn đều được chiên qua dầu, gió lạnh thổi qua một cái là không thể ăn nổi nữa rồi.
Ta buông đũa xuống, xoa xoa cái bụng đang kêu ùng ục.
[Chưa no, chưa no tí nào hết.]
[Nhìn món nào cũng thấy không ngon bằng nồi lẩu trên bàn Cẩu Hoàng Đế, hắn ta muốn bỏ đói ta à, không cần phiền phức như vậy, tối về ta treo cổ là được rồi.]
[Không được, đói quá, không đợi đến tối được, hay là bây giờ đập đầu ch/3t luôn nhỉ?]
Ta nhìn xung quanh, sau khi tìm được vị trí thích hợp định đứng dậy thì một tiểu thái giám bưng hai nồi lẩu chạy đến, nói là Hoàng thượng ban thưởng.
Ta ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt phức tạp của Cẩu Hoàng Đế.
Ta cười ngọt ngào với hắn ta, hắn ta liền dời mắt đi.
Còn tsundere* nữa chứ.
(*"Tsundere" là một từ mượn của tiếng Nhật, thường được dùng để miêu tả một kiểu nhân vật, thường là trong anime, manga hoặc light novel.
Đặc điểm của nhân vật tsundere:
Ban đầu lạnh lùng, khó gần: Họ thường tỏ ra xa cách, lạnh lùng, thậm chí là thô lỗ với người mình thích.
Dần dần lộ ra vẻ dịu dàng: Tuy nhiên, sau khi quen biết và thân thiết hơn, họ sẽ dần bộc lộ mặt ấm áp, dịu dàng và quan tâm đến người đó.
Hay ngại ngùng, xấu hổ: Họ thường đỏ mặt, lúng túng, thậm chí là nói lời phủ nhận khi bị trêu chọc về tình cảm của mình.)