Quỳ gối - 18
Cập nhật lúc: 2024-09-24 19:14:29
Lượt xem: 243
Một lúc sau, Trương ma ma nhẹ nhàng thở dài rồi dẫn ta vào phòng.
Nàng mở tủ ở cuối giường ra, có một màu đỏ tươi, màu sắc rực rỡ đến chói mắt.
Trương ma ma lấy nó ra, chậm rãi mở ra trước mặt ta, hóa ra là một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ tinh xảo, xung quanh có rồng phượng, cát tường mờ ảo, sang trọng và đẹp đẽ.
"Đây là vật của nữ nhân cao quý." Nàng nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên đó: "Thật kỳ lạ, là quý nhân trong cung, nàng không có tư cách đeo khăn trùm đầu màu đỏ khi kết hôn."
Nữ nhân cao quý đó là mẫu thân ta.
"Các vũ cơ ở Sở Giáo phường khác với các cung nữ bình thường, một số người trong số họ bị người thân của triều thần tịch thu, và một số là do dân chúng mua lại, mẫu thân công chúa và ta đều là người đến sau."
“Chúng ta vốn là người cùng quê và thân thiết từ nhỏ. Sau này, ngôi làng gặp thảm họa, chúng ta mất đi phụ mẫu và người thân nên nương tựa vào nhau. Chúng ta đã đi đến Kinh thành, và tình cờ được đưa vào Sở giáo phường.”
“Những nữ nhân như chúng ta, xuất thân từ những gia đình vô tội, có thể rời cung và kết hôn khi họ ba mươi tuổi. Mẫu thân công chúa và ta cũng đã hẹn nhau rời cung, may vá, tiết kiệm tiền và sống một cuộc sống sung túc, tốt đẹp."
“Đương nhiên, cũng có thể tìm được một gia đình tốt để kết hôn, không cần giàu có, chỉ cần thật lòng đối xử tốt với chúng ta, tốt nhất là huynh đệ một nhà, như vậy chúng ta có thể tiếp tục làm tỷ muội, không bao giờ xa nhau trong suốt quãng đời còn lại."
"Cuộc sống ở Sở giáo phường thật cay đắng. Khi nghĩ đến điều này, chúng ta có thể cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, vì vậy chúng ta có thể nghiến răng và kiên trì trong quá trình luyện tập."
“Một lần nọ, vì mẫu thân công chúa múa rất tốt nên một vị quý tộc đã thưởng cho nàng mảnh lụa đỏ này. Nàng không muốn sử dụng nên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đưa ta đi thêu chiếc khăn trùm đầu màu đỏ này."
Nhớ lại chuyện cũ, Trương ma ma có chút mỉm cười, nhưng nó nhanh chóng qua đi, nàng tiếp tục buồn bã.
“Sau này mẫu thân công chúa đã trở thành một quý nhân, chiếc khăn trùm đầu này cũng không cần thiết nữa.”
“Ta trách nàng đã thất hứa và phản bội tình tỷ muội. Ngày nàng rời Sở giáo phường, ta vẫn ở trong đóng kín cửa. Cho đến sáng hôm sau, ta mới nhìn thấy mảnh màu đỏ này ở cửa, nằm lặng lẽ trên bậc thềm. "
“Sau này nàng sinh ra công chúa, nhưng nàng phải trở lại Sở giáo phường.”
"Trưởng giáo phường lo lắng cho thân phận của nàng, lúc đầu không muốn nàng dạy, nhưng ta đã cầu xin, nói rằng bất kể xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Cứ như vậy, mẫu thân công chúa lại ở Sở giáo phường ba năm, nhưng ta một lần cũng không gặp mặt, lúc đầu nàng vẫn sẽ tìm ta, nhưng sau đó lại không tìm nữa."
“Trong lòng ta vẫn còn oán hận, ta thấy có lỗi với nàng, nhưng không khỏi trách móc nàng. Ta muốn gặp nàng nhưng lại không dám gặp nàng. Cho đến khi nàng qua đời, ta mới nhìn tấm bia tưởng niệm từ xa qua cửa, và ta lại hối hận.”
"Nói cho ta biết, ta có nực cười không?"
Trương ma ma nhìn ta, vừa cười vừa khóc, vừa buồn vừa vui: “Công chúa và mẫu thân người giống nhau quá, nhất là cách múa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quy-goi/18.html.]
“Khi ta dạy công chúa múa, như thể nàng vẫn còn sống và ở bên cạnh ta. Mọi thứ vẫn như thường lệ, không hề thay đổi…”
Một lúc lâu sau, Trương ma ma mới đứng dậy, đầu ngón tay nhanh chóng lướt qua khóe mắt, sau đó cẩn thận cởi khăn trùm đầu ra, nhét vào trong n.g.ự.c ta.
"Cầm đi. Khăn trùm đầu này là của mẫu thân công chúa, ta không nên giữ nó bên mình, nên trả lại cho công chúa."
"Hai tháng trước ta và Trưởng giáo phường đã thỏa thuận, từ bỏ ca múa, ngày mai ta sẽ rời Sở giáo phường, không cần Công chúa đến tiễn."
“Công chúa, xin đừng giống mẫu thân người…”
34
Ta trở lại cung với chiếc khăn trùm đầu trên tay, trong đầu ta vẫn tràn ngập những lời mà Trương ma ma đã nói khi từ biệt.
Đây là lần thứ hai ta nghe nàng nói, đừng như mẫu thân ta.
Tô tỷ nhìn thấy thứ trong tay ta, đầu tiên là khen ngợi, sau đó thấy ta sửng sốt, không khỏi lo lắng: “Công chúa không phải đã đến Sở giáo phường sao? Thứ này từ đâu mà có?"
“Trương ma ma đưa cho ta, nói là của mẫu thân ta.” Ta ngẩng đầu nhìn Tô tỷ: “Mẫu thân ta kết hôn như thế nào?”
Khi mẫu thân bỏ đi, ta còn quá nhỏ, ta chỉ nhớ mẫu thân thanh tú dịu dàng, mẫu thân sẽ nhẹ nhàng vỗ về cho ta ngủ khi ta gặp ác mộng khóc đêm, còn hát những bài hát hay.
Sau đó, nàng trở nên chán nản và đổ bệnh, giống như một người đã cạn kiệt năng lượng, khuôn mặt nhợt nhạt, cổ tay khô khốc và vẻ thanh tú của quá khứ không còn nữa.
Ta chỉ biết mẫu thân ta yêu ta, ngoài ta ra, cả cuộc đời mẫu thân đều chờ đợi một nam nhân có quá nhiều nữ nhân trong lòng, một nam nhân vô cùng cao quý và ngự trị trên ngai vàng.
Nhưng cuối cùng, người đã không chờ đợi được. Ta yêu người, nhớ người và cảm thấy có lỗi với người.
Tô tỷ sửng sốt, do dự hồi lâu rồi mới thở dài: “Quý nhân là một vị tiểu thư rất tốt, đối với cung nhân rất nhân hậu, bao dung, ngay cả khi được sủng ái cũng không bao giờ gay gắt chỉ trích người khác.”
"Đáng tiếc xuất thân của nàng quá thấp, lúc đó vì quá được sủng ái mà xúc phạm đến những phi tần khác. Nàng không có chống lưng, một khi bị thất sủng, tất cả mọi người sẽ giẫm đạp nàng..."
“Công chúa và quý nhân khác nhau.” Tô tỷ siết c.h.ặ.t t.a.y ta: “Công chúa xuất thân từ hoàng tộc, theo vương pháp, phò mã không được phép lấy thê thiếp, nhất định sẽ chung sống hòa thuận với công chúa và yêu nhau đến hết cuộc đời”.
Ta hiểu ý Tô tỷ.
Nàng tận mắt chứng kiến mẫu thân ta bị mắc kẹt trong tình yêu, lãng phí một đời, chỉ vì hoàng đế có quá nhiều nữ nhân, trong tình cảm mỏng manh này có thể lưu giữ bao nhiêu chân thành?
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chỉ là người không biết, chữ yêu sao có thể bị vương pháp cản trở? Suy cho cùng, có thể kiểm soát được con người, nhưng không thể kiểm soát được trái tim hắn.
Đêm đó, ta nằm trên giường và thao thức rất lâu.