Quả Báo Nhãn Tiền - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-25 21:11:00
Lượt xem: 3,524
Lần này tôi cực kì quyết tâm, không muốn nhượng bộ chút nào.
"Không là không, con muốn học cấp 3!"
"Con còn muốn học đại học!"
Mẹ tôi ngay lập tức hét ầm lên rồi lao tới tát tôi thật mạnh.
Sau đó bà kéo miệng tôi mạnh tới mức như thật sự muốn xé nó ra.
Móng tay mẹ tôi vừa sắc vừa dài, thọc mạnh vào trong miệng tôi, tôi đau tới bật khóc, mùi m.á.u tràn ngập trong miệng.
"Đủ rồi, có gì mà phải cãi nhau?"
Bố tôi ghét nhất là tiếng tranh cãi của phụ nữ, ông bước lên đá tôi thật mạnh, khiến tôi bay xa vài mét.
Ông đá thẳng vào n.g.ự.c tôi, tôi đau tới không thở nổi.
"Trở về phòng tắm của mày đi!"
Khi gặp phải mâu thuẫn liên quan tới lợi ích, mặt nạ người bố đạo đức giả của ông bị xé nát, ông không buồn che đậy nữa, quát tháo những lời bực bội trong lòng mình.
"Mẹ kiếp, thấy thứ nuôi tối cơm như mày là thấy phiền!"
Tôi lê thân thể đau đớn tàn tạ, chậm rãi bò về phòng.
Đêm ấy, tôi che mặt khóc thầm tới tận nửa đêm.
Tôi không thể để bố mẹ thấy tôi khóc, nếu không họ lại đánh tôi tiếp.
6
Tôi trùm chăn khóc thầm, không biết ngủ quên từ lúc nào.
Đêm khuya, tôi cảm thấy cả người lạnh buốt, tựa như có thứ gì đó ôm lấy tôi từ phía sau, bên tai vang lên bài ca d.a.o không rõ tên.
Tôi sợ hãi, nhưng dù muốn vùng vẫy cũng không cách nào cử động được.
Sau đó tôi mới nhận ra dường như không có ý gây hại với tôi, tôi mới không phản kháng tiếp nữa.
Hôm sau tôi thức dậy với gương mặt đầy nước.
Tôi nhìn lên trần nhà, thấy mấy vệt nước ngày càng rõ ràng, như thể chỗ rò rỉ ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tôi lờ đi, mau chóng đứng dậy chuẩn bị đi học.
Sau đêm ấy tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi buộc phải chuẩn bị cho kì thi cấp 3, thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố.
Nếu bố mẹ không cho đi, tôi sẽ tìm cớ đe dọa họ.
Bố tôi đang nuôi một nữ sinh học trường trung cấp nghề ở bên ngoài, mẹ tôi không biết nhưng tôi biết.
Tôi từng vô tình đụng phải.
Trên đường đi học về, tôi từ xa nhìn thấy bố đang ôm nữ sinh kia đi mua sắm, hai người cư xử, nói chuyện cười đùa rất thân mật.
Tôi biết cô nữ sinh kia, đó là Lý Nhiễm Nhiễm, chị đại học lớp 3 năm 2 từng bắt nạt tôi lúc tôi mới lên cấp 2.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/qua-bao-nhan-tien/chuong-5.html.]
May thay chuỗi ngày bị bắt nạt ấy chỉ kéo dài một năm vì chị ta đã tốt nghiệp.
Dù sao Lý Nhiễm Nhiễm cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được tin tức về chị ta từ bạn cùng lớp.
Tôi biết được sau này chị ta học trung cấp nghề, cũng biết cô ta có nhiều bạn trai.
Một vài người bạn cùng lớp nghe nói cô ta được một người đàn ông bao nuôi, quần áo đều là hàng hiệu nổi tiếng, còn khoe với các chị em của mình điện thoại mới mà kim chủ mua cho cô ta.
Tôi chỉ nghe mấy lời bàn tán này mà không chút bận tâm.
Nhưng tôi không nghĩ tới, kim chủ mà bạn cùng lớp bàn bạc lại là bố tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hóa ra bố tôi còn giàu có vậy ha...
Tôi chưa từng biết điều đó, ông không cho tôi tiền tiêu vặt, chưa từng mua quần áo mới cho tôi, cũng không hề quan tâm tới tôi.
Khi ông mua điện thoại mới cho cô tình nhân nhỏ bé Lý Nhiễm Nhiễm, con gái ruột của ông thậm chí còn chẳng có lấy một đôi giày tử tế.
Đôi giày tôi đang đi là giày thể thao mà mẹ tôi không dùng tới nữa, chúng rất to, không hề vừa chân.
Nhưng mẹ tôi giống như ban phát ân huệ lớn cho tôi vậy, ném toàn bộ quần áo giày dép không dùng tới cho tôi.
"Đồ của tao đều là đồ tốt, cho mày dùng là tốt lắm rồi! Mày mà còn kén chọn là tao g.i.ế.c mày đấy!"
Tôi sợ nhất là mùa đông vì thời tiết quá lạnh.
Giày thể thao quá mỏng, không có chút độ ấm nào.
Mỗi năm mùa đông tới, chân tôi lại bị tê cóng, vừa đau vừa ngứa.
Nó sưng lên như móng lợn, thối rữa rồi rỉ mủ, đóng vảy trông rất khủng khiếp.
Mỗi lần chạy trong giờ thể dục, mỗi bước đi đều đau đớn tột cùng.
Sau đó lớp vảy dính chặt vào tất, khi tôi cởi tất ra, cơn đau chẳng khác nào bị lột da.
Máu lẫn vào mủ, chân tôi thường tỏa ra mùi hôi thối.
Tôi sợ bạn cùng bàn cúi xuống nhặt đồ sẽ ngửi thấy mùi rồi truyền tai nhau.
Mỗi lần tôi đều đưa chân mình tránh ra càng xa càng tốt, cẩn thận bảo vệ chút lòng tự trọng cuối cùng của mình.
Tôi không biết bố tôi bắt đầu ngoại tình từ khi nào.
Nhưng tôi biết mẹ tôi đã bắt đầu việc này từ nhiều năm trước, trước cả khi bà có hai đứa em trai.
Bác sĩ Bành là nhân tình của mẹ tôi, họ gặp nhau ở một buổi họp phụ huynh lúc tôi còn học tiểu học.
Mẹ tôi không hề yêu bố tôi chút nào, thậm chí còn cực kì ghê tởm ông.
Bà ghét hàm răng ố vàng của ông, cả nước da đen sạm và thô ráp của ông, kể cả tiếng ngáy to như sấm của ông.
Tôi biết tất cả những điều này, mẹ tôi thường mắng bố tôi bằng những lời cay nghiệt trước mặt tôi.
Bác sĩ Bành thì khác, ông ta lịch sự nhã nhặn, nước da lại trắng, mẹ tôi rất thích ông ta, thường lấy cớ bệnh tình của tôi làm vỏ bọc để gặp riêng bác sĩ Bành.
Hai người họ vẫn giữ liên lạc cho tới hiện tại.