QUẢ BÁO KHÔNG BỎ SÓT MỘT AI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:12:55
Lượt xem: 2,457
5.
Lâm Tuy Hành còn chút sinh mệnh yếu ớt, khi bác sĩ tháo thiết bị, chưa đầy hai phút là hắn ta đã trút hơi thở cuối cùng.
Bác sĩ ra ngoài bày tỏ sự tiếc nuối với tôi.
Tôi chỉ thở dài, “Anh ấy c.h.ế.t rồi thì lấy nội tạng cũng không ảnh hưởng đến tỷ lệ sống chứ? Còn tươi mới, chẳng lẽ không lấy được sao?”
Vị bác sĩ trẻ không hài lòng với thái độ của tôi, nhưng khi nghe tôi nói anh ta là chồng tôi, khuôn mặt lập tức trở nên kinh ngạc.
Dù sao, trước khi tôi đến đây, trong mắt bác sĩ, Lâm Tuy Hành là một người hùng chiến đấu vì tình yêu, sẵn sàng hy sinh bản thân vì người mình thương.
Tôi thúc giục bệnh viện nhanh chóng tiến hành việc lấy nội tạng.
“Đồ độc ác! Đồ phụ nữ ác độc!”
“Giá như tôi biết sớm rằng Thiển Thiển sẽ ly hôn, thì đã không cưới cô rồi. Nếu Thiển Thiển là vợ tôi, cô ấy nhất định sẽ không bỏ rơi tôi.”
Lâm Tuy Hành điên cuồng hét lên, không cam lòng nhìn cơ thể mình bị móc rỗng, vài lần cố gắng lao về phía tôi.
Tiếc rằng, hắn ta không thể chạm vào tôi, giống như khi tôi phát điên muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn nhưng lại bất lực.
Sau khi lấy hết nội tạng, bệnh viện đề nghị tôi xử lý hậu sự cho Lâm Tuy Hành. Tôi mỉm cười xua tay, để nhà tang lễ mà mình đã liên hệ từ lâu đến nhận người.
Rồi tôi đút tiền để được ưu tiên xếp hàng, đưa cái xác bẩn thỉu của Lâm Tuy Hành vào lò hỏa táng ngay lập tức.
Đến khi quá trình hỏa táng bắt đầu, tôi mới thấy người mình nhẹ nhõm hẳn, quay người vào một quán lẩu để ăn mừng.
Lâm Tuy Hành ngơ ngác nhìn cơ thể mình bị đốt cháy, dường như hắn mới nhận ra mình thực sự đã chết, đứng bất động trước lò đốt, không biết nên phản ứng ra sao, rồi bị kéo mạnh đến bên tôi.
Thế giới quan của hắn ta bị đảo lộn, như thể lần đầu tiên nhận ra tôi căm ghét hắn đến vậy, không tin nổi nhìn tôi.
“Cô hận tôi đến vậy sao?”
“Tôi đã làm gì có lỗi với cô cơ chứ?”
Hắn ta cau mày nhìn tôi, “Chỉ vì chuyện với Thiển Thiển thôi sao? Đừng có tưởng bở, người tôi yêu từ đầu đến cuối đều là Thiển Thiển, về tình cảm và về thứ tự trước sau, cô mới là kẻ thứ ba.”
Đúng vậy! Lâm Tuy Hành từ nhỏ đã yêu Lộ Thiển Thiển, người lớn hơn hắn ta hai tuổi, nhưng không dám thổ lộ, chỉ biết nhìn Lộ Thiển Thiển lấy chồng rồi sau đó theo đuổi tôi, một kẻ thế thân.
Đúng là một con ch.ó trung thành, cảm động thật đấy!
Nhưng tình cảm thật lòng tôi dành cho hắn thì tính là gì đây?
Là thứ đáng để hy sinh đổi lấy tình yêu của họ ư?
Lâm Tuy Hành mặt lạnh như băng, nghĩ đến một khả năng khác, giọng nói cáu kỉnh, “Hay là cô đổ cái c.h.ế.t của Lộ Lộ lên đầu tôi và Thiển Thiển?”
“Tôi đã nói rồi, là do Lộ Lộ không biết điều chạy ra đường nên mới bị xe tông. Thiển Thiển cũng rất hối hận, mắt đến bây giờ vẫn đỏ hoe vì khóc, sao cô không thể thôi trách móc vô lý đi được nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/qua-bao-khong-bo-sot-mot-ai/chuong-3.html.]
“Lúc đó Bối Bối bị bệnh, nó là con ch.ó nhỏ tôi mua cho Thiển Thiển để giúp cô ấy điều trị chứng trầm cảm. Đã nửa năm rồi, Thiển Thiển là người giàu tình yêu thương như vậy, tất nhiên coi nó như con của mình. Bối Bối nôn mửa, chẳng lẽ Thiển Thiển không lo lắng hay sao? Cô ấy chỉ hoảng hốt bảo tôi đưa Bối Bối đi bệnh viện thôi, cô ấy có làm gì sai chứ?”
Lâm Tuy Hành bực bội, “Ai biết Lộ Lộ lại không hiểu chuyện, chẳng chịu ngoan ngoãn ở nhà. Lộ Lộ là con gái ruột của tôi, chẳng lẽ tôi còn muốn con bé c.h.ế.t đi à?”
Dạ dày vốn đói lả lập tức nhói đau.
Tim như bị ai xé nát, tôi lạnh lùng quăng đũa đi, trừng mắt nhìn Lâm Tuy Hành.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Toàn thân run rẩy vì tức giận, phải cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi mới giữ được bình tĩnh.
Chỉ thế thôi sao?
Em trai tôi bị bệnh nguy kịch phải vào ICU, mẹ tôi hoảng loạn ngất xỉu, tôi không an tâm về Lâm Tuy Hành, nên đã gửi con gái cho bạn thân chăm sóc.
Thế mà Lâm Tuy Hành nghe theo lời Lộ Thiển Thiển nói rằng muốn phát triển tình cảm với con bé, bí mật đưa con gái tôi về nhà riêng của họ.
Lộ Thiển Thiển lại lấy cớ chó con bị bệnh, làm bộ hoảng loạn, đòi Lâm Tuy Hành đưa cô ta và chó đến bệnh viện, hoàn toàn phớt lờ việc ở nhà chỉ còn lại đứa con năm tuổi của tôi.
Lộ Thiển Thiển lo lắng cho con ch.ó của cô ta, nhưng còn không quên để hở cửa. Khi tôi nhận được tin nhắn từ bạn thân và gọi cho Lâm Tuy Hành để hỏi địa chỉ thì bị Lộ Thiển Thiển cúp máy hết lần này đến lần khác.
Lúc báo cảnh sát và yêu cầu thư ký của Lâm Tuy Hành cung cấp địa chỉ căn hộ của họ thì đã quá muộn rồi.
Lộ Lộ của tôi đã nằm trên đường, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Vậy mà Lâm Tuy Hành lại ôm chặt Lộ Thiển Thiển, dốc lòng làm thần hộ mệnh của cô ta, vui mừng vì sức khỏe của con chó.
Còn Lộ Lộ của tôi, lúc đó con bé đã sợ hãi đến mức nào chứ! Nó cũng yêu ba của mình, muốn ba ôm nó, được dỗ dành rằng sẽ không đau đâu.
Sau đó, tôi đến bệnh viện thú y kiểm tra, con ch.ó kia không hề có chuyện gì cả.
Ngay cả việc nôn mửa cũng là giả, chỉ có Lộ Lộ là thật sự nằm trên đường, chảy m.á.u và co giật.
…
Lâm Tuy Hành kinh ngạc trước phản ứng kịch liệt của tôi, liên tục lởn vởn trước mặt, “Cô nhìn thấy tôi sao?”
Tôi buồn nôn không chịu nổi, giả vờ bị cay(*) mà xuýt xoa một tiếng, chẳng còn chút khẩu vị nào nữa, liền bảo cửa hàng đóng gói mang về.
(*)Nữ chính ở hiện thực đang đi ăn lẩu.
Ngay lập tức, tôi lấy túi rác từ thùng rác gần bàn, trong túi vẫn còn đồ ăn thừa và thậm chí là đờm từ thực khách trước đó, đổ thẳng nước lẩu vào, xách túi rác lên rồi bỏ đi.
“Cô đang làm gì vậy? Ghê c.h.ế.t đi được.” Lâm Tuy Hành nhìn hành động của tôi, ánh mắt phức tạp, có lẽ trong mắt hắn tôi đã hóa điên rồi.
Tôi không thèm để ý, quay lại nhà hỏa táng, nhân viên nhiệt tình giới thiệu đủ loại bình đựng tro cốt cao cấp, tôi không bận tâm trực tiếp đưa túi rác cho họ.
“Không cần đâu, chồng tôi không phải người chú trọng hình thức, cứ đựng vào túi rác là được rồi.”
“Đồ điên!” Lâm Tùy Hành tức giận đến mức không chịu nổi, dù có c.h.ế.t hắn cũng muốn được làm một linh hồn tử tế.
Nhưng tôi không cho Lâm Tuy Hành cơ hội đó, trộn tro cốt hắn vào túi rác, rồi đạp mạnh vài cái, làm tro cốt, thức ăn thừa, đờm và các chất bẩn hòa lẫn với nhau.