QUẢ BÁO KHÔNG BỎ SÓT MỘT AI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:12:34
Lượt xem: 2,071
Lấy nhau được sáu năm, Lâm Tuy Hành từ một thực tập quèn cuối cùng đã tiếp quản công ty gia tộc.
Ngay khi có tiền bạc và địa vị, bên cạnh hắn bắt đầu xuất hiện vô số người phụ nữ khác nhau. Họ dịu dàng, xinh đẹp, tràn đầy sức sống, ai cũng đều giống như tôi thời đại học.
Là thư ký mới tuyển của anh ta cầm ảnh thân mật tìm đến khiêu khích, tôi mới biết rằng Lâm Tuy Hành đã lén lút ngoại tình suốt bao năm qua.
Tôi lên kế hoạch ly hôn, chia phần tài sản thuộc về mình, chuẩn bị đủ chứng cứ hắn ngoại tình nhiều lần.
Nhưng Lâm Tuy Hành lại mỉa mai cảnh cáo tôi rằng, trước khi kết hôn hắn đã lừa tôi ký vào bản cam kết bảo đảm tài sản sau hôn nhân.
Lúc ấy tôi hoàn toàn tin tưởng hắn, không hề nghĩ rằng bản thân sẽ bị người thân thiết nhất tính toán.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nếu ly hôn, tôi sẽ phải ra đi tay trắng, thậm chí còn mất đi quyền nuôi dưỡng con gái.
Nhưng nếu không ly hôn, hắn hứa sẽ quay lại với gia đình và không còn lăng nhăng nữa.
Ánh mắt Lâm Tuy Hành sâu thẳm nhìn tôi, chỉ vào từng bức ảnh thân mật của hắn với những người phụ nữ khác và lớn tiếng nói: “Em nhìn xem, từ đầu đến cuối người anh yêu vẫn luôn là em, vì bọn họ ai cũng đều có nét giống em cả.”
Tôi đồng ý, không ly hôn nữa.
Nhưng không phải vì những lời nói nhảm nhí của Lâm Tuy Hành, mà từ khoảnh khắc biết hắn phản bội gia đình, tôi đã không còn yêu hắn nữa.
Tôi có thể không cần tiền, nhưng tôi phải ở bên con gái tôi đến khi con bé trưởng thành.
Làm nội trợ nhiều năm, không có tiềm lực kinh tế hay địa vị xã hội, tôi không có cơ hội tranh giành quyền nuôi dưỡng con với Lâm Tuy Hành.
Hắn là một người đàn ông ích kỷ và lạnh lùng, nếu tôi rời đi, hắn ta có thể lập tức thay vị trí này bằng người phụ nữ khác.
Khi đó, hắn sẽ có đứa con khác, tôi không dám đặt cược vào việc cô mẹ kế kia sẽ đối xử tốt với con gái mình, và càng không tin Lâm Tuy Hành sẽ là một người cha có trách nhiệm.
Vì lợi ích, tôi phải đảm bảo rằng cả đời này Lâm Tuy Hành chỉ có một đứa con là con gái tôi, và toàn bộ tài sản của hắn sẽ thuộc về con bé.
Tôi giả vờ tha thứ cho Lâm Tuy Hành, buộc hắn cắt đứt liên lạc với tất cả phụ nữ bên ngoài và thường xuyên viện lý do để xin tiền sinh hoạt từ hắn.
Hắn đã thực sự ngoan ngoãn được hai tháng, rồi lại tiếp tục thói lăng nhăng, chỉ là lần này lại càng giấu kỹ hơn.
Thực ra chỉ cần Lâm Tuy Hành ngoan ngoãn, cho tôi đủ tiền, không xâm phạm đến quyền lợi của con gái tôi, thì dù có phải giao đồ cho hắn lúc nửa đêm tôi cũng chấp nhận, chỉ cần hắn đừng động vào tôi là được.
Nhưng thật không ngờ rằng, Lâm Tuy Hành có thể bỉ ổi đến mức này.
4.
Khi gặp lại Lộ Thiển Thiển, Lâm Tuy Hành chuyển cho tôi một khoản tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/qua-bao-khong-bo-sot-mot-ai/chuong-2.html.]
“Thiển Thiển ly hôn rồi, anh chỉ là bạn bè đi cùng cô ấy thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
Sau đó, mấy ngày liền Lâm Tuy Hành không về nhà. Trước ánh mắt nghi ngờ của tôi, hắn giận dữ.
“Tôi và Thiển Thiển thì có thể có chuyện gì chứ? Quả nhiên người bụng dạ đen tối thì nhìn đâu cũng bẩn thỉu, đến mức Thiển Thiển còn phải bảo tôi về sớm để tránh cô hiểu lầm đấy.”
Cuối cùng, Lâm Tuy Hành cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
“Thu lại cái bộ dạng như thể tôi thiếu nợ cô tám trăm vạn ấy đi. Cô thật sự không có một chút dịu dàng, xinh đẹp nào giống như Thiển Thiển cả. Cảnh Nhiên, nhìn xem cô đã trở nên đáng ghét đến thế nào rồi.”
Sự thay đổi này của Lâm Tuy Hành có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Con gái đứng bên tôi, run rẩy hỏi, “Mẹ ơi, có phải ba không cần chúng ta nữa không?”
Nhìn đôi mắt ngây thơ, tim tôi quặn thắt, ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại của con, “Mẹ sẽ mãi mãi yêu con.”
Tôi hiểu rõ rằng không thể giữ chân Lâm Tuy Hành lại được nữa, quyết tâm phải lên kế hoạch chi tiết lo cho con gái.
Chỉ là không ngờ rằng, Lộ Thiển Thiển lại đến khiêu khích, cô ta đứng trước mặt con tôi khoe khoang rằng Lâm Tuy Hành yêu cô ta nhiều như thế nào, cô ta vừa ly hôn, hắn đã bám sát theo như một con chó.
Cô ta khoe khoang rằng Lâm Tuy Hành đã tiêu bao nhiêu tiền vì cô ta, chế nhạo tôi chỉ là kẻ thế thân, thậm chí còn ác ý bắt con tôi gọi cô ta là mẹ.
Tôi lạnh giọng mời cô ta ra ngoài, không muốn con phải tiếp xúc với những góc tối của người lớn.
Nhưng Lộ Thiển Thiển càng kiêu ngạo hơn, “Cứ giữ lấy cái vị trí Lâm phu nhân đi, chẳng bao lâu nữa nó cũng sẽ thuộc về người khác mà thôi!”
“Mau đi đi! Cô là người xấu, Lộ Lộ không thích cô!” Con gái tôi như một viên đạn nhỏ nhảy bật ra, lao về phía Lộ Thiển Thiển.
Lộ Thiển Thiển không đứng vững, ngã đập vào tường, nhưng khuôn mặt gian ác của cô ta ngay lập tức trở nên đáng thương, giọng nói nhão nhét như ngâm cả bình siro, “Tuy Hành, anh đừng trách con, trẻ nhỏ như tờ giấy trắng, nếu không được mẹ dạy dỗ thì sao lại có ác cảm với em chứ?”
Nửa tháng không về nhà, Lâm Tuy Hành lập tức nổi giận, đá văng con gái tôi ra, ân cần nâng niu khuôn mặt trắng bệch của Lộ Thiển Thiển rồi bỏ đi.
“Lâm Lộ Lộ, con thật là độc ác, sao ba lại có đứa con như con được cơ chứ!”
Lần đầu tiên tôi tức giận đến mức không thốt nên lời, rồi lại bị cơn buồn nôn sinh lý làm cho không chịu nổi mà nôn ra.
Không chỉ vì sự mù quáng và điên rồ của Lâm Tuy Hành, sẵn sàng tổn thương con vì Lộ Thiển Thiển, mà còn vì đôi mắt của Lộ Thiển Thiển giống tôi đến tám phần.
Thì ra, Lâm Tuy Hành chưa từng yêu tôi, không phải những người phụ nữ mà hắn ta ngoại tình giống tôi, mà là tôi và những người đó đều có đôi mắt giống với Lộ Thiển Thiển.
Lâm Tuy Hành từ đầu đến cuối, chỉ yêu một mình Lộ Thiển Thiển.
“Anh điên rồi sao! Con mới được sáu tuổi, anh đã mắng nó độc ác thế à? Anh nghe thử xem mình vừa thốt ra điều gì? Anh có còn xứng đáng làm ba hay không!”
Con gái bị dọa đến mức khóc oà, tôi ôm chặt lấy con để bảo vệ, đổi lại là Lâm Tuy Hành mất hết lý trí đánh tôi, còn Lộ Thiển Thiển thì đắc ý xem kịch.