Phượng Âm Về Tổ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-29 16:02:05
Lượt xem: 734
Người đến là Hiểu Văn.
Tôi vừa nhìn thấy Hiểu Văn liền chẳng nói hai lời, tiến lên đ.ấ.m cho anh ta một phát.
Tôi cùng Hiểu Văn, Tiểu Dũng theo một ông cụ trong làng học võ, bình thường vẫn hay trêu đùa nhau.
Hiểu Văn vừa cúi đầu tránh né, tôi lại đá vào đùi cậu ấy.
Hiểu Văn ngã dập m.ô.n.g xuống đường, che cái đùi nhìn tôi u oán.
“Thần kinh à?”
Tôi chớp chớp mắt nhìn tư thế của Hiểu Văn, lại nhìn cái bóng dưới đất của cậu ta, tất thảy đều bình thường.
“Thật sự là Hiểu Văn sao?”
“Vớ vẩn, không tôi thì còn ai nữa?”
Hiểu Văn nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Cậu làm gì mà biến thành thế này?”
Tôi chẳng giấu cậu ấy, bèn nói đi đến phần mộ tổ tiên thăm Thu Ca.
“Vừa hay, tôi cũng muốn đi ra mộ phần.”
Tôi bèn nói vậy cùng nhau đi đi.
Hiểu Văn đột nhiên chợt vui vẻ nhìn tôi:
“Lúc chiều tôi tìm cậu khắp nơi mà chẳng thấy, không ngờ cuối cùng lại gặp nhau ở đây, cũng là do tổ tiên chúng ta hiển linh.”
“Tổ tiên hiển linh?”
Lời này của cậu ta thật kỳ quái.
Tôi vừa mới nghĩ lời này là có ý gì…
Bụp!
Trước mắt bỗng lóe lên một cái, gáy tôi bị ai đó đập mạnh vào, cả người liền ngã xuống.
Trong cơn choáng váng, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Hiểu Văn hiện ra, cười âm u với tôi.
40.
Khi tôi tỉnh dậy, tay chân đều bị trói bằng dây thừng. Phía sau gáy đau nhức vô cùng, ngoài ra còn cảm thấy buồn nôn.
Tôi đang ngồi cạnh phần mộ tổ tiên.
Phía trước là một ngôi mộ đã bị người ta đào lên, bên trong có người đang xúc từng xẻng đất ra.
Trước mộ có người xoay lưng lại với tôi đang đốt tiền giấy.
Người này nghe thấy động tĩnh từ chỗ tôi bèn ngoảnh lại nhìn, ánh lửa chiếu vào mặt ông ta không ngừng nhoáng lên.
Là Kim tam gia.
Tôi vội vàng hét:
“Tam gia! Là cháu này!”
Tam gia cầm cây cuốc bước lại đây.
“Còn dám kêu thêm một tiếng, tao sẽ dùng cuốc đập c.h.ế.t mày!”
Một tấm quan tài dần dần lộ ra từ bên trong phần mộ, Hiểu Văn cùng chú Hữu Khánh - cha cậu ta khiêng quan tài ra khỏi hố.
Tôi vội vàng hỏi.
“Hiểu Văn, Hiểu Văn cậu đang làm gì vậy?”
Hiểu Văn vứt quan tài xuống đất, ngồi xổm trước mặt tay, lấy ngón tay chọc vào đầu tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phuong-am-ve-to-series-kim-giac-ky-dam/chuong-14.html.]
“Triều Dương à, luận học thức, luận đầu óc, luận đánh nhau, tôi có chỗ nào kém cậu kia chứ?”
Tôi lập tức liền ngây ngốc, chẳng hiểu lời này của hắn ta có ý gì.
Hiểu Văn chỉ vào phần mộ ông cố của mình.
“Đều nói phần mộ tổ tiên nhà chúng ta được sửa sang rất đẹp, trong địa mạch có chi phượng hoàng, con cháu trong nhà xếp hàng làm quan, dựa vào đâu mà phúc khí đều bị một mình mày chiếm hết?”
Lúc này tôi mới hiểu ra, quan tài mà Hiểu Văn đào chính là mộ của ông cố hắn ta. Ông cố nhà hắn và ông cố của tôi là hai anh em.
Kim tam gia cũng nói:
“Triều Dương à, đừng có trách ta.”
Rồi lại xoay người nói trước mộ rằng:
“Lão nhân gia ngài đây đã nhất bên trọng nhất bên khinh vậy thì cũng đừng có trách bọn ta đây tự mình chủ trương, xong việc ta sẽ giúp ngài sửa sang mồ yên mả đẹp.”
Ông cháu ba người Kim tam gia, chú Hữu Khánh cùng Hiểu Văn lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt này khiến tôi cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lúc trước gặp ma cũng chẳng thấy đáng sợ như vậy.
“Các người muốn làm gì?” Tôi tuyệt vọng vùng vẫy.
Chú Hữu Khánh và Hiểu Văn bước tới đỡ lấy tôi, bắt đầu cởi quần áo trên người.
Tay và chân của tôi bị trói bằng dây thừng, rất khó để cởi ra nên bọn họ chỉ có thể xé nó.
Chỉ vài ba nhát như vậy, quần áo trên người tôi bị bọn họ xé sạch chẳng còn một mảnh.
Kim tam gia một tay cầm chiếc đĩa nhỏ, tay còn lại cầm bút lông nhúng vào bột vàng, bắt đầu vẽ bùa lên người tôi.
Bút lông viết lên người vừa có cảm giác vừa lạnh vừa ngứa ngáy, tôi liều mạng vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng gì cả, hơn nữa lớp sơn vàng này rất khó lau sạch.
Hiểu Văn cầm con d.a.o kề lên cổ tôi, tôi chẳng dám cử động.
Một lúc sau, toàn thân tôi phủ đầy những dòng chữ kỳ lạ do Kim tam gia viết.
Kim tam gia thật sự biết mấy thứ này sao?
Tôi đột nhiên nhớ đến những lời Lý lão tứ đã nói:
Bình thường bất hiển sơn lộ thủy mới là bậc hành giả thực sự.
41.
Dưới màn đêm, thân thể tôi tỏa ra ánh vàng lấp lánh.
Chú Hữu Khánh và Hiểu Văn nhấc tôi lên, khiêng đến bên cạnh quan tại của ông cố nhà hắn.
Tôi vội vàng hét.
“Đừng mà Tam gia, phần mộ tổ tiên của chúng ta có vấn đề là do Điêu gia giở trò ma quỷ, các người g.i.ế.c tôi cũng vô dụng!”
Kim tam gia vô cùng vui vẻ.
“Chuyện huyết khí bốc ra khỏi mộ phần phải không? Mày yên tâm, tao sẽ cho nhà nó biết cái gì gọi là bánh ít đi bánh quy lại.”
Sau đó nhìn vào mắt tôi mà nói
“Tao bảo đảm sẽ làm cho mộ của mày trở thành nơi hung hiểm nhất trên ngọn núi này, đè nát tất cả bọn chúng! Khiến mày đời đời kiếp kiếp trở thành quỷ chiêu tài giữ mộ cho nhà chúng ta.”
Hiểu Văn ở bên cạnh cũng cười ha ha.
“Lúc sống làm trạng nguyên của huyện, c.h.ế.t đi rồi cũng là một con ma trạng nguyên.”
Chú Hữu Khánh và Hiểu Văn giữ chặt lấy tôi, khiêng về phía mộ phần.
Trong mộ đặt một cái quan tài không đậy nắp, ông cố của Hiểu Văn nằm bên trong.
Ông ấy là anh cả của ông cố tôi, theo quy định thì cũng là ông cố trẻ của tôi.
Mặc dù đã chôn cất được hơn 10 năm nhưng mặt mày vẫn hồng hào như thể đang còn sống: