Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phượng Âm Về Tổ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-29 16:01:41
Lượt xem: 644

Tôi biết bây giờ không thể giải thích được nên chỉ nói:

“Thu Ca bị nhà họ Điêu hãm hại, con muốn siêu độ cho con bé.”

Mẹ tôi tức đến nỗi nắm chặt lấy cánh tay tôi kéo xuống.

“Thiệt thòi cho mày còn mang danh là sinh viên đại học, người c.h.ế.t thì cũng c.h.ế.t rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì ai mà biết được.”

Vừa nói vừa bước tới muốn giật lấy ba lô của tôi.

“Nếu Điêu gia nhà người ta thật sự muốn truy cứu, mày đây liền bị coi là trộm cướp, lão đại nhà họ Điêu là huyện trưởng, nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”

Lời này vừa nói xong, một nhóm người ở phía sau từ đằng xa chạy đến muốn ngăn tôi lại.

Điêu Lai Ngân chạy phía trước, năm đứa con trai cầm cuốc xèng đuổi theo sau.

“Đưa Kim Triều Dương về huyện mau.”

Mẹ tôi bước tới kéo lấy cái ba lô của tôi.

“Mau mau đem bài vị trả lại đi, bây giờ còn dễ nói chuyện!”

Tôi giật mình một cái, nhìn chằm chằm mẹ mình.

“Làm sao mẹ biết được bên trong này là bài vị?”

Mẹ tôi sửng sốt.

Lại nhìn xuống mặt đất, nào có thấy cái bóng của mẹ tôi đâu.

Tôi bước lên tát một cái, cuối cùng lại đánh vào không trung.

Lúc này mới chợt nhận ra phía trước mình không có ai, ngoại trừ một bóng người giấy nhỏ nhắn đang nằm trên tay lái, lúc này vẫn đang nhấp nháy.

Lại ngoảnh đầu nhìn, những người nhà họ Điêu vừa chạy đến ban nãy đều đã biến mất rồi.

Đồ của Điểu gia quả thực là tà ma. Không thể chậm trễ thêm nữa, tôi phải nhanh chóng đi đến phần mộ tổ tiên.

Đành đi đường tắt vậy.

Ở đây có một con đường tắt có thể đi đến khu mộ.

Trong đường tắt lại có một con đường tắt khác.

Sau đó lại rẽ vào một lối tắt nữa.

Tôi càng đạp lại càng thấy mơ hồ.

Sau ở đây lại có nhiều đường tắt như vậy?

Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng mọi việc mà tôi vừa làm dường như đều được nhắc nhở bởi một giọng nói phát ra từ trong lòng.

Trong lúc bàng hoàng tôi đã đi sai đường, nhất thời không thể nhận biết được phương hướng.

38.

“Đi thôi, mau mau đi thôi.”

Giọng nói đó lại xuất hiện.

Tôi ngoảnh đầu lại.

Đôi mắt to tròn của Thu Ca xuất hiện phía sau vai tôi, cô ấy mỉm cười, khóe mắt cong cong như vầng trăng non.

“Em biết thế nào anh cũng mang em rời đi.”

Tôi vội vàng dừng xe lại rồi bước xuống.

Phía sau xe nào có ai.

“Anh trai à, anh đưa em đi đâu vậy?”

Thu Ca vẫn ở phía sau vai nhìn tôi.

Tôi hết xoay trái lại xoay phải nhìn đi nhìn lại, phía sau vẫn không có ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phuong-am-ve-to-series-kim-giac-ky-dam/chuong-13.html.]

Tay vừa vươn ra liền chạm vào một mái tóc.

Chỗ bả vai đột nhiên đau nhức.

“Sao lại không đi nữa?”

Thu Ca vẫn từ phía sau vai vươn người ra nhìn tôi không rời mắt, lúc nói chuyện cũng không mở miệng.

Vì còn bận cắn vào lưng tôi.

Sau lưng liên tục truyền đến từng trận đau nhức, vị trí cơn đau cũng mỗi lúc một khác.

Chiếc ba lô phía sau lưng tôi chẳng biết đã biến mất từ khi nào.

Chỉ có mái tóc dài của năm người phụ nữ.

Bọn họ cắn vào lưng tôi, cứ hỏi đi hỏi lại:

“Muốn đưa bọn tôi đi đâu?”

“Muốn đưa bọn tôi đi đâu?”

“Muốn đưa bọn tôi đi đâu?”

Vừa hỏi vừa phát ra tiếng a…a…a từ trong cổ họng.

Lưng tôi đau nhói từng trận, vươn tay ra nắm lấy chỉ bắt được một lọn tóc, dùng lực kéo một cái, mái tóc cũng dài ra, chẳng làm thế nào để kéo được người ra.

Tôi hoảng loạn dùng hai tay bắt lấy, thân thể cũng loạng choạng theo.

Đầu gối khụy xuống, ngã lộn ra đường.

Con đường cao cách mặt đất phía dưới khoảng chừng 2 - 3 mét, tôi lăn xuống đó.

Lại sờ một lần nữa, sau lưng vẫn đeo ba lô như cũ, bài vị cũng còn nguyên ở đấy, chỉ là trên người tôi và ba lô có rất nhiều tóc quấn lấy.

Mái tóc khô ráp, có mùi khó ngửi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Càng kéo ra lại càng nhiều, cơ hồ như quấn lấy tôi như một con tằm, mỗi một sợi tóc dường như đều đang uốn éo giống như một con rắn.

Vô số giọng nói của phụ nữ dán vào tai tôi hét lên.

“Trả cho tôi!”

“Trả cho tôi!”

“Trả cho tôi!”

Tôi dùng hết sức bình sinh kéo mấy sợi tóc đó ra nhưng chúng lại quấn lấy tôi mỗi lúc một chặt hơn.

Tóc dần dần siết chặt lấy cổ tôi.

Càng ngày càng chặt.

39.

Rất nhanh tôi liền bị hụt hơi, hai chân đá loạn xạ, trong chốc lát mắt tôi tối sầm, có cảm giác như con ngươi sắp sửa lòi ra ngoài.

Tôi vội vàng lấy bật lửa ra châm lên.

Một tiếng thét chói tai.

Quanh cổ bùng lên một ngọn lửa.

Tôi thở hổn hển rồi chợt tỉnh dậy, lúc này mới nhận ra vừa rồi bản thân đã dùng một b.í.m tóc tự thắt cổ mình.

Người mẹ mà tôi vừa gặp ban nãy là giả, mà Thải Tú cũng là giả.

Thải Tú cũng chẳng hề đưa cho tôi tràng hạt nào hết, chỉ là tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn thò tay vào ba lô rút ra một b.í.m tóc treo trên tấm bài vị rồi tự siết cổ mình.

Tôi khoác ba lô cẩn thận, bò lên mặt đường.

Vừa định lên xe thì trước mặt lại có người đạp xe đi tới, từ xa nhìn thấy tôi, anh ta đã hét lên:

“Triều Dương! Triều Dương!”

Loading...