PHU NHÂN SẾP TỔNG CHỈ THÍCH NẰM YÊN - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:55:44
Lượt xem: 506
Tôi không ngờ Cố Minh Tu lại là cá mập giấy.
Chỉ hứng ít gió anh đã bị cảm luôn, còn sốt đùng đùng.
Cũng may chuyện hôm bữa để lại ám ảnh tâm lý không nhỏ nên tôi cũng không muốn ra ngoài lắm.
Dứt khoát ở nhà chăm sóc “người bệnh”.
Lúc này, Cố Minh Tu đang nằm trên giường.
Gương mặt và cần cổ trắng trẻo nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
Cánh tay dài vắt trên trán, mắt nhắm nghiền, vẻ yếu ớt không cách nào giấu được.
Tôi sán lại gần, đang định hun một cái, bị Cố Minh Tu mở mắt bắt quả tang.
Anh hỏi: “Em định làm gì?”
“Em định hun anh một cái.”
“.......”
Cố Minh Tu thở dài, “Anh bị cảm, em tránh xa ra.”
Tôi do dự một lát, nhưng vẫn chọn ngồi lại bên giường với anh.
“Ạnh muốn ăn cháo không? Em đi nấu.”
Cố Minh Tu đẩy tôi ra xa, “Im lặng tí, một lúc là được.”
Ngày thứ ba Cố Minh Tu bị bệnh, Lâm Hạ và Phó Cảnh Sâm lại lên hot search.
Lâm Hạ mất tích.
Phó Cảnh Sâm phái người đi tìm, suýt nữa lật úp cả cái thành Bắc Kinh luôn.
Khi biết tin này, tôi vừa bị phỏng cháo nóng, đang bôi cao trị bỏng lên chỗ bị sưng đỏ.
Tôi lay tỉnh Cố Minh Tu.
“Lâm Hạ mất tích rồi.”
Cố Minh Tu từ từ tỉnh lại, kéo tôi vào lòng, vò rối tóc tôi.
“Chuyện của bọn họ em cứ kệ đi.”
Tôi cực kỳ hoài nghi, Cố Minh Tu muốn được yên tĩnh nên cố ý giả bệnh.
Bên ngoài trời đang mưa to, tôi kéo Cố Minh Tu dậy ăn cháo.
Cơ mà cháo chưa được chín lắm.
Cố Minh Tu chẳng nói chẳng rằng ăn sạch bát cháo.
Trong một chốc, phòng khách chỉ còn tiếng chén dĩa chạm vào nhau.
Tôi đang chế tác món ăn tiếp theo, chuông cửa đột nhiên reo lên.
Tôi tưởng giao hàng bèn chạy ra mở cửa.
Vừa mở ra, một gương mặt thấy mà thương xuất hiện trong tầm mắt.
Lâm Hạ ướt sũng người, cách qua tôi nhìn Cố Minh Tu ở bên trong.
“Anh Cố, tôi không còn chỗ nào để đi rồi…..tối nay tôi ở lại đây được không?”
Lâm Hạ cắn môi, lại phô ra vẻ mặt khổ sở đáng thương.
Tôi chắn ngang cửa như chặn quân địch, “Nhà bọn tôi không thừa phòng, cô đi đi!”
Ai ngờ Lâm Hạ đột nhiên òa khóc.
“Sếp Cố, tôi chịu đủ lắm rồi. Ngày nào cũng phải diễn với Phó Cảnh Thâm, diễn ba năm rồi, bệnh của anh ta chẳng thấy tốt lên chút nào.”
Cố Minh Tu dọn dẹp bát đũa, còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên.
“Vậy cô có ý gì?”
Lâm Hạ thút tha thút thít đáp:
“Lẽ nào anh không thích tôi sao? Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ bỏ Cảnh Thâm, tới bên anh—-”
Nghe xong câu này, mặt tôi nhăn như đ.í.t khỉ.
Cố Minh Tu đã đứng dậy từ sau bàn.
Ánh mắt lạnh lùng cực độ.
“Nhà tôi không phải trung tâm tị nạn, có khó khăn gì thì tìm c.ảnh s.át.”
Trong mắt Lâm Hạ tràn ngập vẻ khó tin, “Tôi không hiểu vì sao anh không chọn tôi? Cô ta hơn tôi chỗ nào??”
Như một người đẹp, từ nhỏ đã biết mình xinh đẹp.
Lâm Hạ thành danh từ nhỏ, tuy không có tác phẩm hay nhưng độ nhắc tới rất cao.
Cư dân mạng ai thấy cũng phải khen một câu tiên nữ hạ phàm.
Hot search của cô ta, trước giờ đều là tin đồn với người thừa kế của các gia tộc lớn.
Cho nên khi nghe thấy Cố Minh Tu nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô ta là chất vấn.
Cố Minh Tu cười nhạt: “Tôi không mù, tôi thích ai thì sẽ không đợi cô ấy dán lấy mình.”
Tôi đột nhiên nhớ lại hồi tôi và Cố Minh Tu kết hôn.
Mẹ kế đem ngày sinh tháng đẻ của tôi rải khắp Kinh Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-nhan-sep-tong-chi-thich-nam-yen/chuong-5.html.]
Lúc bà ấy gả cho bố tôi còn mang theo một cô con gái.
Cho nên bà ấy vừa muốn tôi gả chỗ tốt, vừa không muốn quá tốt.
Chí ít, không thể tốt hơn con gái bà ấy.
Hồi đó thanh danh của tôi ở Bắc Kinh đã thối um lên rồi.
Trước đêm giao thừa, tôi bị đá ra khỏi nhà.
Tôi trốn vào một quán rượu nhỏ tránh gió tránh tuyết.
Trời hửng sáng là mùng một Tết, bên ngoài tiếng pháo liên miên không dứt.
Lúc tôi đi ra ngoài, gió luồn vào cổ, tôi mới phát hiện tối qua đi quá nhanh, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên mang.
Cố Minh Tu từ phía sau bước tới, đưa cho tôi một chiếc khăn.
“Trời lạnh, mang vào đi.”
Tôi còn nhớ, cái khăn quàng cổ của anh là đồ mùa đông của một nhãn hiệu xa xỉ, tiêu phí hơn 10 triệu mới có tư cách mua hàng.
Lúc ấy tôi đã chảy nước mắt.
Một phần vì lạnh, một phần vì lần đầu tiên tôi mang cái khăn quàng cổ đắt tiền như vậy.
Cố Minh Tu nhìn tôi một lát rồi nói: “Tôi biết mẹ kế của em đang tìm đối tượng kết hôn cho em, em có muốn thử với tôi không?”
Tôi vẫn nhớ phản ứng lúc ấy, “Có thật không? Anh có tiền như thế, bằng lòng lấy một đứa nghèo rớt mồng tơi như em chứ?”
Cố Minh Tu cười, “Yên tâm, em sắp không phải nữa rồi.”
Nghe câu nói của Cố Minh Tu khiến tôi bất giác nghi ngờ anh đã ủ mưu với tôi lâu rồi.
Lâm Hạ nghe Cố Minh Tu nói vậy liền sụp đổ.
“Tôi không tin! Anh thích cô ta thì sao lại ở nước ngoài tận ba năm không về?”
“Hơn nữa Phó Cảnh Thâm là anh em thân thiết của anh? Chẳng lẽ anh không nên chăm sóc tôi giúp anh ấy sao?”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Cố Minh Tu đã hết, “Đầu tiên, cô ấy thích tiền nên tôi phải kiếm tiền, thứ hai, tôi không về vì chuyện cô sắp kết hôn.”
Anh cầm điện thoại lên gọi cho bảo vệ khu nhà.
“Có người lang thang xông vào nhà tôi, phiền các anh lại đây đuổi đi.”
Không đến ba phút, Lâm Hạ đã bị bảo vệ dắt ra ngoài.
Phó Cảnh Thâm hình như cũng dẫn theo người tới, đưa cô ta lên xe.
Tôi đứng một bên nhìn đến há hốc mồm.
“Bọn…bọn họ sẽ không sao chứ?”
Cố Minh Tu mặt mày vô cảm nhìn bóng xe khuất dần, đóng cửa lại.
Dắt tôi về phòng ngủ.
“Không sao đâu, yên tâm.”
Đến khi nghĩ thông tôi mới không đầu không đuôi hỏi một câu: “Ý là anh thích em hả?”
Cố Minh Tu nhìn tôi, như cười như không.
“Em quên rồi hả?”
“Gì?”
“Lúc ấy em say, ép hôn anh trong quán rượu.”
Lòng tôi rơi bộp một cái.
Đột nhiên có chút không xác định.
Dù sao trong mô tả của con bạn thì đúng là tửu phẩm của tôi không tốt lắm, còn dễ bị mất trí nhớ ngắn hạn.
“Thế là anh cầu hôn luôn?”
Cố Minh Tu ừ một tiếng, “Con người anh khá bảo thủ, khá là để ý lần đầu tiên của mình.”
Tiếp đó, Cố Minh Tu tóm lấy tôi, người đang chạy ra cửa vì chột dạ, chậm rì rì nói:
“Anh nghĩ lại rồi, người quá chú trọng công việc sẽ mất đi những thứ khác.”
“Em không có tình cảm với anh là rất bình thường, chúng ta có thể từ từ bồi đắp.”
“Giờ em nói cho anh, em đang la l.i.ế.m ai được không?”
Nhớ lại những đoạn chat không thể cho ai coi ấy, tôi lập tức héo.
Nhưng vẫn thử phản công một lần:
“Chuyện của anh và Lâm Hạ ầm ĩ ai cũng biết, em còn chưa nói anh mà anh đã dám mắng em?”
Cố Minh Tu lại không hỏi nữa thật, anh ôm tôi vào trong ngực, miết tai tôi.
“Anh còn tưởng em không để ý.”
“Gì cơ?”
“Em đã la l.i.ế.m người khác, chẳng lẽ anh không thể có “ánh trăng” của mình? Còn nữa, sau khi anh về, có lần nào không đứng về phía em không hả?”
Nhìn ánh mắt hình viên đạn của tôi, Cố Minh Tu bật cười, “Ghen thì cứ nói. Em nói ra thì anh sẽ giải thích rõ.”
Mới không nói đâu.
Bằng không thì anh lại sướng quá.