PHU NHÂN SẾP TỔNG CHỈ THÍCH NẰM YÊN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:55:12
Lượt xem: 549
“Thế mà hắn ta cũng nói được?”
Hôm sau, tôi chắp tay sau lưng lượn qua lượn lại trước mặt con bạn thân.
Bộ dạng như bị oan ức lắm.
“....Đầu tiên là lấy cái mặt đó quyến rũ tao, rồi lại bắt tao tránh xa ánh trăng sáng của hắn ra. Thế là sao? Lấy thân thể để trao đổi điều kiện à?”
Đứa bạn nhìn vết hôn trên cổ tôi, đột nhiên xen mồm:
“Kỹ thuật của anh ta thế nào?”
“Không tệ.”
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Tôi hơi cuống, “Ờ, tao thừa nhận, kỹ thuật tốt vãi lờ, nhưng thế thì sao, anh ta—--”
“Còn cho mày tiền.” Con bạn tôi nói trúng tim đen, “Ở góc độ nào đó mà nói thì anh ta là “tay vịn” chi tiền cho khách. Lúc nào mày muốn ngủ anh ta thì cứ bắt nạt Lâm Hạ một tí là được.”
Tôi nghệt mặt ra.
Sao nó nghĩ ra được nhỉ?
Ý tưởng này đúng là quá tuyệt vời.
Qua lần này, tôi chắc dạ để chơi bời cả tháng.
Thầm nghĩ đến khi nào nhớ trai đẹp thì lại gọi anh tới “hầu ngủ”.
Kết quả Lâm Hạ bị chụp ảnh ở bệnh viện sản nhi.
Lại nhấc lên sóng to gió lớn trên mạng.
“Con của Lâm Hạ cuối cùng là của ai?”
“Tôi cược một xu là của Cố Minh Tu.”
“Không thể nào, không phải cổ định gả cho Phó Cảnh Thâm à?”
Lúc trên mạng đang cãi nhau ầm ĩ thì tôi phát hiện dì cả của mình mãi chẳng tới thăm.
Vào một chiều tĩnh lặng và ấm áp, tôi ngồi đối diện bàn làm việc của Cố Minh Tu.
Vẻ mặt nghiêm túc.
“Có lẽ em dính rồi chồng ơi.”
Cố Minh Tu nghe tôi nói, hờ hững ngước mắt lên khỏi tập tài liệu, “Nhiên Nhiên, anh có đeo b.ao mà.”
Cho dù tôi tỏ vẻ không để tâm, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút gì đó chua xót.
Trông thấy tôi vẫn căng thẳng, Cố Minh Tu bỏ công việc trước mặt sang bên, đưa tay day mũi, “Rồi, em có muốn giữ không?”
Rõ ràng ánh mắt như một chính nhân quân tử, nhưng lại chứa đựng một tia dã man như muốn lột trần người đối diện. Phản ứng của anh, kỳ quái thật….
Cảm giác ấy chỉ ngắn ngủi trong một giây, thoảng qua như ảo ảnh.
Tôi hắng giọng, “Sao lại em muốn hay không, thế anh muốn hay không?”
“Anh—--”
Còn chưa nói xong, trên điện thoại bật ra một dòng tin.
“Lâm Hạ tuyên bố giải trừ hôn ước.”
“Phải chăng Lâm Hạ lại nhen nhóm lửa tình với bạn trai cũ.”
Cố Minh Tu nhìn màn hình điện thoại, không nói gì nữa.
Hiển nhiên anh cũng nhìn thấy tin tức ấy, không có tâm trạng tiếp tục đề tài này nữa.
Lồng n.g.ự.c tôi nghẹn lại, “Anh bận gì làm đi, em về trước đây.”
Dứt lời tôi đi thẳng ra cửa không thèm ngoái lại.
Vừa mở cửa, Lâm Hạ đang nghe lén ở ngoài lập tức ngã ra đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bỗng chốc trắng bệch.
Môi cô ta tái đi, nước mắt thoáng cái đã rơi.
“Bụng tôi đau quá…..”
“Con tôi….ai cứu tôi với…..tôi đau quá.”
Cố Minh Tu gần như bật dậy khỏi ghế, bước nhanh tới chỗ tôi.
Đáy mắt chất chứa ánh nhìn u tối hung dữ.
Lần đầu anh dùng tông giọng cường thế và lạnh lẽo quát tôi:
“Hứa Nhiên, tránh ra!”
Tôi bị ngữ khí dữ tợn của anh dọa cho ngơ ngác.
Nếu bảo không tủi thân thì là nói dối.
Tôi vừa mới chỉ vào Lâm Hạ hét lên: “Cô đúng là vô liêm sỉ—-”
Đã bị Cố Minh Tu bịt miệng, kéo vào lòng.
Lùi lại vài bước, cách Lâm Hạ thật xa.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.
Mang theo chút gì đó điên cuồng.
“Ai dám động vào Hạ Hạ của tôi? Gọi bác sĩ tới đây, không chữa khỏi cho cô ấy thì mấy người chôn cùng luôn đi!”
Tôi hãi hùng nhìn đối tượng mình chuẩn bị xem mặt ôm chặt Lâm Hạ vào lòng.
Đáy mắt chất chứa “Ba phần rét lạnh, ba phần đau đớn, ba phần hối hận, một phần hận thù” nhìn tôi.
Dường như muốn đem tôi ra bầm thây vạn đoạn.
Cố Minh Tu lặng lẽ chắn trước mặt tôi, “Sếp Phó, tự Lâm Hạ đ.â.m vào đây, đừng có giận cá c.h.é.m thớt người khác.”
Giây phút ấy, tất cả mọi người xung quanh đều b.ắ.n ánh mắt cảm kích cho anh.
Tôi nhận ra người trước mặt chính là Phó Cảnh Thâm.
Là người giải trừ hôn ước với Lâm Hạ.
Lâm Hạ còn nằm trên đất, khóc lóc ỉ ôi, “Con của chúng mình, hu hu hu……….em đau quá.”
Phó Cảnh Sâm bế ngang cô ta lên, trừng mắt với tôi như cảnh cáo rồi quay người rời khỏi đó.
Tôi lặng lẽ thò nửa mặt ra nhìn.
Lí nhí nói: “Em nghĩ chúng mình nên báo cảnh sát, anh thấy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-nhan-sep-tong-chi-thich-nam-yen/chuong-4.html.]
Cố Minh Tu vô tình ấn đầu tôi trở về.
“Em im lặng đi, đừng nói nữa, cách xa bọn họ ra.”
Mãi đến khuya lúc đi ngủ, tôi vẫn còn lẩm bẩm.
“Vậy là anh không cho em tới gần Lâm Hạ là vì bọn họ không bình thường?”
Cố Minh Tu nhướng mày, tỏ vẻ thừa nhận.
“Lúc anh ép người ta ký hợp đồng b.án th.ân thì sao? Anh nghĩ gì?”
Cố Minh Tu nói: “Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm đó có hai người trong phòng làm việc, chẳng lẽ ngay cả giọng anh mà em cũng không nhận ra?”
Tôi chỉ xấu hổ một giây, coi như không nghe thấy, dùng phương pháp tấn công, hỏi câu tiếp theo.
“Anh và cô ta ra vào khách sạn thì sao?”
“Trùng hợp.”
Thấy tôi nhìn anh bằng ánh mắt nhìn một tên lừa đảo, Cố Minh Tu thở dài.
“Phó Cảnh Sâm mắc chứng cố chấp và nóng nảy nghiêm trọng. Tối hôm đó, anh đến xử lý đống rác cho Phó Cảnh Sâm.”
Lúc ấy tôi mới biết, Phó Cảm Sâm là anh em chơi với nhau từ bé với Cố Minh Tu.
Tôi mắt chữ O mồm chữ A, “Thế còn Lâm Hạ?”
“Lâm Hạ.”
Đáy mắt Cố Minh Tu lóe lên sự khó ngờ, “Là bạn gái trước của Phó Cảnh Sâm. Anh còn nhớ hồi đó là Phó Cảnh Sâm đề nghị chia tay. Nhưng bây giờ hình như cậu ta chỉ tin tưởng Lâm Hạ.”
“Ồ.”
Tôi rúc vào chăn, định nhắm mắt ngủ.
Kết quả chưa được ba giây lại mở mắt ra.
“Có người nói anh đưa Lâm Hạ đi khám thai.”
Cố Minh Tu mở mắt, ánh trăng mờ mờ làm mắt anh sâu thẳm.
“Sao anh lại đưa cô ta đi khám thai? Anh không bị điên.”
Tôi chưa chịu thôi, vẫn kèo nhèo:
“Bọn họ còn nói, con của Lâm Hạ là của anh.”
Cố Minh Tu lạnh mặt đè tôi ra giường, “Lật người lại, nhanh!”
Biết Cố Minh Tu định phạt tôi, tôi bảo vệ cái m.ô.n.g tròn của mình, như gặp phải kẻ địch: “Em có bầu đó!”
“Có cái m.ô.n.g em! Em ăn uống quá đà.” Hiếm khi thấy Cố Minh Tu chởi bậy, “Bác sĩ nói em chỉ bị chậm kinh, không bầu bì gì cả.”
Tôi gắng sức bò ra phía trước, “Ờm, vậy…vậy anh muốn làm gì?”
Cố Minh Tu bắt tôi lại, cười lạnh một tiếng.
“Đương nhiên là biến ước mơ của em thành sự thật.”
Có lẽ sợ tôi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, dạo này Cố Minh Tu luôn mang tôi theo bên cạnh.
Ăn ngủ vệ sinh, đều không thể thoát khỏi sự giám thị của anh.
Không biết có chuyện gì mà ánh mắt anh nhìn tôi, mang theo một cảm giác…từ ái lạ lùng.
“Em thấy anh hơi biến thái đấy.”
“Đừng nói nhiều, ăn đi.”
“Ờ.”
Giờ đang là giữa trưa, người trong nhà ăn dần dần đông lên.
Tôi nhìn chằm chằm Lâm Hạ và Phó Cảnh Sâm vào cửa từ mười lăm phút trước, mắt trợn trắng.
“Bọn họ có bệnh hả? Sao phải ngồi cạnh em?”
Lâm Hạ như đột nhiên phát hiện ra tôi, chủ động đi qua chào hỏi.
“Hứa Nhiên, tôi có thể ngồi với hai người được không?”
Lúc nói câu này, cô ta im lặng liếc Cố Minh Tu một cái.
Kết quả cả cái bàn bị người xốc lên.
Phó Cảnh Sâm hất toàn bộ cơm trưa của tôi xuống đất.
“Lâm Hạ, dạo này anh chiều em quá rồi thì phải?”
“Làm em quên mất mình là ai!”
Lâm Hạ bị đẩy ngã bịch xuống đất, khóc như đóa hoa dính mưa.
“Cảnh Sâm, anh hiểu lầm rồi…..em không có.”
Tôi đội miểng pudding xoài trên đầu, được Cố Minh Tu ôm vào lòng.
Người run như cầy sấy.
Cứu với.
Tôi muốn gọi c.ảnh s.át.
Sao lại có người bệnh t.âm th.ần được thả chạy rông thế này?
Lại còn thả lần hai người.
Nhìn vào ánh mắt yếu ớt không ai giúp đỡ của tôi, Cố Minh Tu nói: “Anh mang em ra ngoài ăn.”
Lúc chúng tôi đi, Phó Cảnh Sâm còn đang khóa chặt cổ Lâm Hạ ép hôn, không coi ai ra gì.
Cố Minh Tu che mắt tôi, nói với Phó Cảnh Sâm:
“Cút xa ra, đừng chắn đường bọn tôi.”
Tôi bị Cố Minh Tu kéo đi.
Đứng bên vệ đường.
Pudding dính trên đầu, nhớp nhớp.
Cố Minh Tu móc khăn giấy ra, lau đầu tóc cho tôi.
Tôi như bị đả kích, mắt cứ đờ ra, “Bọn họ có chơi gì kích thích hơn không, như kiểu cắt thận các kiểu…”
“Còn chưa đến nỗi thế.”
Gió thổi qua, Cố Minh Tu ho khan mấy tiếng.
Anh lại lần nữa lấy áo khoác ra bọc tôi lại, sờ đầu tôi, “Về nhà thôi.”