Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ - Chương 15. Mất Trí
Cập nhật lúc: 2024-11-13 16:01:17
Lượt xem: 19
"Ngủ đi,"
Anh thì thầm, hôn nhẹ vào khóe môi của Thẩm Thanh Âm, ánh mắt anh có chút ấm áp.
Khi khởi động lại xe, chiếc siêu xe màu đen chạy trên con phố dài, ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi, tạo nên những vệt sáng lấp lánh nơi nơi, như tỏa ra hơi ấm từ một trái tim đầy tràn.
Trong lúc lái xe, Phong Quyết thường xuyên nhìn về phía Thẩm Thanh Âm đang say giấc, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Anh lái xe đến Căn hộ Thịnh Thế một chút cũng không dừng lại.
Anh nhớ, sáu năm trước, Vân Vi thường thích ngủ trên xe, thậm chí có vài lần bị cảm lạnh, vì vậy anh đã nhiều lần phê bình cô, nhưng cô luôn nhận lỗi mà không sửa chữa.
Mỗi lần anh tính sổ với cô, cô lại ôm lấy tay anh làm nũng,
"Phong Quyết, anh biết không, một người phụ nữ ngủ trên ghế phụ của một người đàn ông là vì cô ấy có cảm giác an toàn, vì cô ấy tin tưởng rằng người đàn ông đó sẽ bảo vệ cô ấy, vì vậy cô ấy mới có thể ngủ ngon."
Anh sẽ nắm lấy mũi cô cười hỏi,
"Vậy em có cảm thấy an toàn không?"
Cô sẽ nhảy lên lưng anh, để anh cõng cô,
"Đương nhiên rồi."
Nếu không có cảm giác an toàn, làm sao cô có thể ngủ say nhiều lần như vậy?
Nghĩ đến những kỷ niệm xưa, ánh mắt Phong Quyết càng trở nên dịu dàng và chiều chuộng.
Anh nghiêng đầu, nhìn người đang ngủ say , lẩm bẩm, "Vy Vy, cho dù em mất trí nhớ, trong tiềm thức em vẫn nhớ về anh, đúng không?"
Nếu không, tại sao khi hai người gặp nhau lần thứ hai, cô lại có thể ngủ say trên ghế phụ của anh?
Khi hiểu ra điều này, tâm trạng của Phong Quyết ngay lập tức trở nên vui vẻ.
Nếu không vì còn có Thẩm Thanh Âm trong xe, anh chắc chắn sẽ lái xe như tên lửa để ăn mừng.
Phong Quyết có một thói quen kỳ lạ, tâm trạng tốt thì thích lái xe nhanh; tâm trạng không tốt cũng thích lái xe nhanh.
Tất nhiên, thói quen này rất ít người biết, hiện tại chỉ có Vân Vi biết, và bây giờ chỉ có Thẩm Thanh Âm biết, ngay cả Phong Thánh cũng không hay.
Nhưng hiện tại Thẩm Thanh Âm đã mất trí nhớ, điều đó có nghĩa là chỉ có trời biết đất biết, Phong Quyết tự biết mà thôi.
Ánh hoàng hôn tháng Năm ấm áp, những cây liễu xanh bên bờ sông đung đưa, phản chiếu xuống mặt hồ, giống như cô dâu trong ánh hoàng hôn, kiều diễm.
Ánh hoàng hôn hòa quyện với những tia sáng giao thoa, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp phản chiếu trên mặt hồ, trông như chốn bồng lai tiên cảnh.
Chiếc SUV từ từ tiến vào khu biệt Căn hộ Thịnh Thế, xuyên qua những tia sáng, mang theo đầy ắp tình yêu thương.
Sau khi xe dừng lại ổn định, Phong Quyết không đánh thức Thẩm Thanh Âm, mà đi vòng sang bên kia mở cửa xe, trực tiếp bế cô ra ngoài.
"Ưm... đừng ồn ào,"
Thẩm Thanh Âm khẽ rên một tiếng, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, như thể không hài lòng vì giấc ngủ của mình bị quấy rầy.
"Con mèo lười."
Phong Quyết bật cười, nhẹ nhàng bế Thẩm Thanh Âm quấn trong chiếc chăn ra ngoài.
Thẩm Thanh Âm nhíu mày, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Phong Quyết, như một con mèo nhỏ dụi nhẹ vài cái, đôi lông mày cong cong như lá liễu dần dần giãn ra, vầng trán trắng như ngọc, trông thật xinh đẹp.
Phong Quyết siết chặt vòng tay, dáng vẻ như thể muốn ôm chặt Thẩm Thanh Âm vào sâu trong xương tủy của mình.
Sau sáu năm xa cách, trái tim trống trải của anh lại được lấp đầy, anh không muốn trải qua cảm giác trống vắng đó thêm một lần nào nữa.
Khu biệt Căn hộ Thịnh Thế là dự án phát triển của Tập đoàn Bất động sản Thịnh Thế, bao gồm cả khu chung cư cao cấp và khu biệt thự, chung cư gần trung tâm thành phố, còn khu biệt thự thì xây dựng ở lưng chừng núi.
Để tiện cho việc đi làm, Phong Quyết quyết định ở lại căn hộ.
Ba năm trước, khi nhà bắt đầu mở bán, anh đã giữ lại toàn bộ tầng trên cho mình.
Tuy nhiên, hiện tại, Phong Quyết cảm thấy chưa hài lòng, lựa chọn tầng trên cùng thật sự chỉ làm cho anh thêm bất tiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phong-thieu-gia-theo-duoi-vo/chuong-15-mat-tri.html.]
Từ lúc này, Thẩm Thanh Âm có lẽ cảm thấy không thoải mái nên ngủ không yên.
Cô liên tục trở mình , khiến cho Phong Quyết nhanh chóng nổi phản ứng.
Khi Phong thiếu gia đang muốn hóa thân thành sói, thang máy bỗng mở ra, và hai ông bà lão tóc bạc bước vào.
Ngay lập tức, mọi ham muốn và dục vọng cháy bỏng đều bị kẹt lại, không thể lên nổi cũng không thể xuống, mà nguyên nhân gây ra lại hoàn toàn không hay biết, vẫn vô tư cựa quậy.
Cảm giác như vừa trải qua hàn bằng vừa gặp lửa, lúc này, Phong thiếu gia đã có một trải nghiệm thực sự.
Cảm giác này, anh thề sẽ không bao giờ muốn trải nghiệm lần nào nữa.
Anh nghiến răng, ép buộc bản thân kiềm chế dục vọng, sắc mặt Phong Quyết đen như đáy biển.
Đôi khi cuộc sống thật không may, thậm chí chỉ uống nước lạnh cũng bị kẹt giữa răng, đó chính là Phong thiếu gia trong khoảnh khắc này.
Hai ông bà lão thỉnh thoảng liếc nhìn anh, đặc biệt là bà lão tóc bạc, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Nếu không vì thấy Thẩm Thanh Âm vẫn chưa tỉnh, có lẽ họ đã sớm kéo anh và cô vào nói chuyện rồi.
Chỉ có ánh mắt ngoài kia thỉnh thoảng lại khiến Phong Quyết thêm phần bực bội.
Anh siết chặt tay, ôm chặt Thẩm Thanh Âm" Vy Vy , đừng cử động."
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút t.ì.n.h d.ụ.c trầm thấp.
"Có gì mà không được động".
Khi bị yêu cầu không được cử động, Thẩm Thanh Âm phản bác theo bản năng, sợ rằng anh không biết ý mình, nên còn cố tình quay lưng thêm vài lần.
Sau khi quay vài cái , không ngờ vòng m.ô.n.g nhỏ của cô lại đúng lúc chạm vào một bộ phận của Phong thiếu gia.
Thế là, trong khoảnh khắc đó, Phong Quyết chút nữa đã mất kiểm soát.
Dưới ánh mắt tò mò của bà lão, Phong thiếu gia suýt chút nữa đã bùng nổ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Anh chăm chú nhìn vào con số đang nhảy múa trong thang máy, ước gì có thể ném hai ông bà lão ra khỏi thang máy, rồi trực tiếp giải quyết cô gái trong tay.
Quá đỗi mệt mỏi.
Ông bà lão sống ở tầng 38, sáu phút sau, thang máy "ding" một tiếng, Phong Quyết cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi hai người rời khỏi, anh không thể chờ đợi thêm, cuối người xuống, hôn nên đôi môi căng mọng như thạch của Thẩm Thanh Âm.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Âm đã ngủ không yên, giờ đây dưới nụ hôn như sói đói của Phong Quyết, cuối cùng cũng mở mắt ra.
"Ưm",
Cô đưa tay đẩy anh ra, không những không đẩy được mà còn bị Phong Quyết ấn vào tường thang máy trơn bóng.
"Buông ra",
Tranh thủ lúc nghỉ thở, Thẩm Thanh Âm ra sức vùng vẫy.
Nhưng thỏ con sa vào miệng sói, sao có thể dễ dàng thoát khỏi.
Phong Quyết đặt một chân vào giữa hai chân Thẩm Thanh Âm, kiềm chế mọi động tác của cô, khiến Thẩm Thanh Âm buộc phải chịu đựng nụ hôn của anh.
Trong khoảnh khắc, trong thang máy chật hẹp, một cảnh tượng đầy lửa nóng diễn ra.
Cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu của cô bị kiềm chế giữa anh và tường thang máy, miệng bị anh chiếm đoạt, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Đùi anh không ngừng va chạm vào giữa hai chân cô, tay cũng không ngừng lướt trên người cô.
Tên khốn này cứ có cơ hội là trở thành kẻ lưu manh với cô, như một con sói đói, thật sự đã bao lâu rồi không ngủ với phụ nữ, có phải anh tưởng cô dễ bắt nạt không?
Trong long thầm quyết tâm, Thẩm Thanh Âm cắn vào lưỡi của anh, ngay lập tức miệng cô tràn ngập vị m.á.u tanh, nhưng Phong Quyết không những không buông ra mà còn càng thêm dữ dội.
Nụ hôn này anh đã mong chờ bao năm nay, đã nhớ nhung suốt bao lâu, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
Trong lòng Phong thiếu gia, những ký ức cay đắng tràn về, anh càng dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, truy đuổi chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, khát khao nhiều hơn nữa.