Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ - Chương 14. Hãy Nhớ Tên Của Tôi

Cập nhật lúc: 2024-11-13 13:56:54
Lượt xem: 11

Chiếc xe cuốn theo một cơn gió mạnh, làm vạt váy bay phấp phới, suýt nữa thì lộ hàng.

Theo phản xạ,Thẩm Thanh Âm vội vàng giữ chặt vạt váy, một làn mây đỏ bừng lan tỏa trên mặt cô.

Cô ngượng ngùng xấu hổ, trong lòng tức giận không thôi, đập mạnh vào cửa xe,

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Này, anh có chút ý thức công cộng không vậy? Lái nhanh như vậy, định đi đâu?"

Cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt như được tạc từ tay Chúa, với những đường nét sắc sảo và sâu lắng, giống như bức tượng của Hy Lạp cổ đại.

Đôi mắt băng giá sâu thẳm, khuôn mặt anh sắc nét như được khắc bằng dao, tỏa ra khí chất của một bậc vua chúa.

Nhưng lúc này, khóe miệng anh lại nở một nụ cười nhẹ, toát lên vẻ quyến rũ như sự xuất hiện của quỷ dữ.

Nhìn thấy rõ ràng gương mặt đó,Thẩm Thanh Âm không khỏi hít một hơi. Cô vô thức khoanh tay, tạo thành một tư thế phòng vệ.

Cô cảnh giác hỏi, "Sao anh lại đến đây?"

"Đến đón một người ngốc nghếch," Phong Quyết liếc nhìn cô, giọng nói đầy ác ý.

"Có phải Tiểu Thánh bảo anh đến không?"

Thẩm Thanh Âm hoài nghi hỏi.

"Không phải," 

Anh lập tức phủ nhận, giọng nói mang đầy sự trêu chọc,

"Tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Thế nhưng, liệu có phải là đi ngang qua hay không, e là chỉ có anh ta biết.

Thẩm Thanh Âm trừng mắt nhìn anh, không nhúc nhích.

Phong Quyết hơi mất kiên nhẫn,

"Em tưởng mình là Nữ Thần Tự Do à? Đứng ở đây như một bức tượng nữa, người ta còn thấy cô vướng víu nữa."

"Này anh, chắc anh lên bằng thuốc độc hả?" 

Nói chuyện độc địa như vậy, thật sự nghi ngờ sao anh ta chưa bị ai đánh chết.

"Đường phố đầy người gọi ‘anh’, em gọi ai vậy?" 

Phong Quyết nhíu mày khó chịu, "Tôi có tên."

Thẩm Thanh Âm nở một nụ cười rạng rỡ,

 "Xin lỗi, tôi không biết tên của anh."

Hai bên lông mày Phong Quyết nhảy lên, anh tức giận đến nghiến răng.

Mẹ kiếp, thật muốn kéo cô lại mà dạy dỗ một trận.

Quên tên chồng thì thôi, cô còn tự tin như vậy.

"Em thích làm khỉ không?" 

Phong Quyết đột nhiên chuyển chủ đề, nhưng sự trêu ghẹo vẫn ẩn sâu trong lời nói.

Thẩm Thanh Âm có một giây không phản ứng kịp, "Cái gì?"

"Em muốn người khác chú ý sao?," 

Anh kiên nhẫn giải thích lại, nhưng sự kiên nhẫn của Phong Quyết đã gần hết.

Nếu không phải vì cô là vợ của anh, anh đã sớm vứt cô vào căn cứ.

"Lên xe," anh trầm giọng nói, sự kiên nhẫn đã hoàn toàn cạn kiệt.

"Thật đáng ghét,"

Thẩm Thanh Âm trừng mắt nhìn anh, rồi kéo cửa sau xe ra, chuẩn bị lên xe.

"Đồ ngốc, tôi không phải tài xế của em, lên ghế trước ngồi,"

 Thấy Thẩm Thanh Âm định ngồi ở ghế sau, Phong Quyết đã nổi giận.

Cánh cửa xe bị đóng mạnh,Thẩm Thanh Âm lầm bầm, "Ngồi ghế trước thì ngồi ghế trước."

Xem như vì anh đến đón mình, đối với sự độc ác và đáng ghét của anh, cô tạm thời nhẫn nhịn.

Sự nhượng bộ của Thẩm Thanh Âm khiến sắc mặt Phong Quyết nhẹ nhõm đi nhiều.

Vừa lên xe, Thẩm Thanh Âm vừa cài dây an toàn xong, Phong Quyết đã rướn người qua.

Ngón tay thon dài nắm chặt cằm cô, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm như giếng cổ, môi anh nở một nụ cười, nhưng lại toát lên một chút sắc lạnh.

"Phong Quyết," 

Giọng nói trầm thấp từ cổ họng anh phát ra, khàn khàn và quyến rũ,

"Hãy nhớ tên của tôi."

"Anh,"Thẩm Thanh Âm chớp chớp mắt, "Tôi sao phải nhớ tên của anh?"

Khi lời nói vừa dứt, Phong Quyết từ từ đưa đôi môi lạnh lẽo của mình chạm vào đôi môi mềm mại của Thẩm Thanh Âm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phong-thieu-gia-theo-duoi-vo/chuong-14-hay-nho-ten-cua-toi.html.]

Hôn, liếm, cắn.

Chẳng bao lâu sau, không khí đã tràn ngập nóng bỏng.

"Ưm"

Thẩm Thanh Âm dùng sức đẩy n.g.ự.c của anh ra, nhưng anh đứng vững như một ngọn núi, không nhúc nhích.

Nụ hôn ngày càng sâu, càng nóng bỏng, Thẩm Thanh Âm dần cảm thấy không chịu nổi, hàng mi dài run rẩy, hơi thở cô trở nên không ổn định.  

Hình như nhận ra sự thay đổi của cô, Phong Quyết cuối cùng cũng không nỡ buông cô ra.

Khoảng khắc được giải phóng, Thẩm Thanh Âm mềm nhũn, như thể sức lực đã cạn kiệt, dựa vào ghế mà thở hổn hển, như một con cá bị mắc cạn, đôi môi đỏ thắm mở ra, như đang mời gọi ai đó đến gần.

Hình ảnh quyến rũ như vậy khiến cho Phong Quyết không khỏi căng thẳng, một nơi nào đó trong cơ thể anh đau đớn, trong lòng như lửa đốt.

Nếu không phải vì tối qua hơi điên cuồng, anh đã ép cô xuống ăn sạch sẽ rồi.

Kìm nén cơn nóng trong lòng, anh nắm lấy cằm của cô, nụ cười đầy ác ý,

" Lần sau nếu còn không nhớ tên tôi hoặc hỏi những câu ngu ngốc như vậy, thì không chỉ là một nụ hôn đơn giản thôi đâu".

"Đồ khốn nạn, thật vô liêm sỉ",

Thẩm Thanh Âm tức giận lên tiếng, đôi mắt to trừng trừng nhìn Phong Quyết.

Phong Quyết nuốt nước bọt, những mạch m.á.u trên trán nổi lên.

"Vô liêm sỉ",

Anh nhếch môi cười, đẹp như một đóa hoa ma quái

"Tôi có thể còn vô liêm sỉ hơn, em có tin không?"

Thẩm Thanh Âm ôm tay che ngực.

"Anh định làm gì?"

"Đương nhiên là muốn làm em."

Phong Quyết nhìn từ trên xuống đánh giá cô, ánh mắt có phần trêu chọc, bàn tay dài rộng của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thanh Âm, như thể không muốn rời xa.

"Biến thái."

Thẩm Thanh Âm đầy đề phòng.

"Em nhìn tôi với ánh mắt ngập nước, như hoa lê đẫm sương, ánh nhìn đầy quyến rũ, chẳng phải là muốn tôi hành xử như vậy sao?"

"Tôi không có."

Thẩm Thanh Âm đỏ bừng mặt.

" Là anh quá bẩn thỉu".

Đôi mắt cô vốn đã quyến rũ, giờ đây càng trở nên mờ mịt, xấu hổ và ngường ngùng, như sương khói trên hồ Tây vào tháng sáu, nhìn rất quyến rũ.

Nhưng mà, cô thật sự không có ý định quyến rũ anh.

"Thật sao?"

Phong Quyết nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng,

" So với em, tôi lại cảm thấy mình trong sáng hơn."

"Anh thật sự không biết xấu hổ"

Thẩm Thanh Âm lắp bắp, chỉ biết tức giận gắt gỏng.

"Ha ha",

Anh cười khẽ hai tiếng, ánh mắt sâu xa, không biết hai tiếng ha ha ấy mang ý nghĩa gì, là châm chọc hay chế nhạo.

Đang muốn phản bác, tiếng còi " tít tít" vang lên phía sau.

Từ gương chiếu hậu có thể thấy người trong xe phía sau thò đầu ra ngoài cửa sổ, miệng mấp máy nói gì đó.

Thẩm Thanh Âm đẩy Phong Quyết.

"Nhanh lên, lái xe, đang chắn đường".

Cô không muốn bị người khác gõ cửa kính tìm rắc rối.

"Đồ ngốc",

Anh liếc cô một cái, khẽ hừ một tiếng, rồi khởi động xe.

Thẩm Thanh Âm nắm chặt dây an toàn, cố kìm nén cơn tức giận muốn ném túi xách vào mặt anh, nhưng vẫn mỉm cười kiềm chế trong lòng.

Cô chưa bao giờ thấy ai miệng lưỡi độc địa như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Thực sự hoài nghi tại sao anh chưa bị người khác đánh chết, có thể sống đến giờ thật là một kỳ tích.

Hừ nhẹ một tiếng, Thẩm Thanh Âm dựa vào ghế, nhìn ra cửa sổ, những cảnh vật xinh đẹp vụt qua, mí mắt cô dần trở nên nặng nề.

Chẳng mấy chốc, cô đã ngủ say lúc nào không hay.

Khoảng khắc Thẩm Thanh Âm ngủ, Phong Quyết đã nhận ra.

Anh dừng xe bên đường, lấy một chiếc chăn từ ghế sau đắp cho Thẩm Thanh Âm, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước, mà trở nên sâu thẳm, tràn ngập sự yêu chiều, dịu dàng như ánh trăng.

Loading...