Ôm lấy mặt trời - Không thể tin là tôi sắp đính hôn với cậu... thật là khó chịu.
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:08:07
Lượt xem: 2
Sáng nay,cô có cuộc gặp mặt với ông nội hai nhà.
Chu Cảnh An Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay khi nhìn nó .. Anh thở dài và khoanh tay .. chờ cô.
“Nhanh lên nào…Ông nội của chúng ta đang đợi.” anh ta nói bằng giọng lạnh lùng và nghiêm nghị
"Được rồi,chúng ta đi".
“Mất một lúc để cô đến đây ..Chúng ta vào trong đi, chúng ta đang để mấy ông già đợi đấy”
Anh lẩm bẩm khi mở cửa cho cô.
Căn phòng được trang trí theo cách thanh lịch và xa hoa. Hai ông già đang nói chuyện với nhau trong khi nhấp vài ngụm trà. Cuộc nói chuyện của họ dừng lại khi họ nhìn cả hai người.
Chu Cảnh An thở dài khi anh cúi chào một cách kính trọng...cô cũng cúi chào khi nhìn theo chuyển động của anh ấy...Hai lão gia nhìn cả hai một lúc rồi thở dài...
“À hai đứa cháu yêu quý của tôi , hãy đến ngồi và tham gia cùng chúng ta”.
Anh ấy và cô ngồi xuống một trong những chiếc ghế sofa đối diện họ ..hai người ngồi xuống một cách thoải mái ..Sau đó, hai ông lên tiếng
“Được rồi...chúng ta muốn cả hai đứa đến đây để nói về lễ đính hôn sắp tới ”.
Họ mỉm cười nhẹ với cô...và nhìn cô rồi liếc nhìn Chu Cảnh An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/om-lay-mat-troi/khong-the-tin-la-toi-sap-dinh-hon-voi-cau-that-la-kho-chiu.html.]
Chu Cảnh An cảm thấy hơi khó chịu .. anh ta ghét nói về những thứ như thế này, anh không tin vào tình yêu hay hôn nhân nhưng anh ta thực sự không thể từ chối vì anh cần phải trở thành người thừa kế của công ty.
Chu Cảnh An im lặng một lúc khi ông liếc nhìn cô rồi thở dài, cố gắng hết sức để nở một nụ cười nhỏ và giả tạo.
“Con nghĩ...sẽ vào khoảng 4 tháng nữa. Hai ông có đồng ý không?”
Ông nói và mỉm cười với họ. Hai ông lão có vẻ vui mừng khi họ gật đầu đồng ý. Sau đó, họ thở dài nhẹ nhõm.. và bắt đầu nói chuyện với nhau.
Anh thả lỏng vai khi nghe câu trả lời của họ.. Anh biết họ đã hài lòng nên bây giờ anh chỉ chờ cuộc họp kết thúc.. Anh thở dài lần nữa.. nhưng trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì anh sẽ không phải ngồi đó và nghe những ông già nói chuyện nữa.. Anh liếc nhìn cô và đảo mắt.. anh cảm thấy buồn chán và khó chịu cùng một lúc.
"Dạ ông ơi,hôm nay bọn con phải lên trường ạ".Lê Minh An nhẹ giọng xin phép.
Chu Cảnh An liếc nhìn hai ông lão không chú ý ..ông liếc nhìn lại cô khi ông gật đầu ..anh đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa mà anh đang ngồi ..và nói chuyện với hai ông.
“Chúng con phải đi ngay bây giờ... bọn con còn nhiều việc khác phải làm.”
Các ông cụ gật đầu khi họ hiểu ra .. họ có vẻ vui và nói lời tạm biệt .. sau đó mỉm cười nhẹ khi Chu Cảnh An nắm lấy cánh tay cô và kéo cô ra sau lưng anh ta .. Anh ta cúi chào các ông một cách kính trọng rồi bước ra khỏi cửa .. Khi cả hai rời khỏi phòng, anh ta thở dài ... buông cánh tay cô ra .. và quay lại nhìn An Minh.
Chu Cảnh An cau mày...và khoanh tay...Anh ta thở dài khi lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở
“Không thể tin là tôi sắp đính hôn với cậu... thật là khó chịu”.