Ôm lấy mặt trời - Chap 8
Cập nhật lúc: 2024-09-27 23:09:12
Lượt xem: 6
"Cậu...bỏ ra".
Cảnh An từ từ buông tay khỏi eo cô.
"Được rồi,chúc cậu may mắn.Đi đây".
Cô chưa kịp nói gì,anh đã nhanh chóng lên xe phóng vụt đi trong sự ngỡ ngàng của An Minh.
[Ha,được lắm].
Cô từ từ chậm chạp lê từng bước một vào nhà.Thấy cô về,mẹ cô nhanh chóng chạy ra:
"Ôi trời,sao không con.Chân cẳng làm sao?".
"Mẹ...con bị ngã hu hu".
"Thế có bị thương ở đâu không?".
"Chỉ đau một chút thôi ạ".
Bố cô thấy thế vội chạy từ trong nhà ra.
"Đau à con".Rồi liếc nhìn sang mẹ cô: "Thôi kệ nó đi em,bọn trẻ hoạt động nhiều một chút cũng là chuyện bình thường mà".
"Chỉ cho mẹ chỗ đau đi." Mẹ cô ra lệnh khi bố cô đứng sau lưng bà.
Mẹ cô bước lại gần với vẻ lo lắng và bắt đầu kiểm tra xem có vết thương hay vết bầm tím nào trên cơ thể không.
Bà ấy không thể tìm ra điều gì rõ ràng. Hai tay bà ấy cẩn thận chạm vào cằm cô và nâng nó lên, ánh mắt bà ấy tràn đầy lo lắng.
“Đau ở đâu? Hãy thành thật với mẹ.”
"Con không sao đâu ạ".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/om-lay-mat-troi/chap-8.html.]
"Con chắc chứ?" .Bố cô hỏi với giọng trầm."Con nên cẩn thận hơn..." .Mẹ cô nói với giọng nghiêm khắc trong khi khoanh tay, nhìn bạn với ánh mắt lo lắng.
"Con sẽ cẩn thận hơn".
Cả bố mẹ cô đều gật đầu nhẹ trước phản ứng của cô. Họ có vẻ khá hài lòng mặc dù họ vẫn lo lắng về sức khỏe của cô.
"Tốt hơn là con nên như vậy. Chúng ta không muốn con bị thương lần nữa." *Bố cô nói một cách kiên quyết, giọng nói trầm ấm của ông chứa đầy sự pha trộn giữa lo lắng và uy quyền. Ông đặt một bàn tay mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng lên vai cô.
"Thôi cũng muộn rồi,con xin phép lên phòng trước.Bố mẹ ngủ sớm đi ạ".
Bố mẹ cô liếc nhìn nhau trước khi quay lại nhìn Minh An.
"Được rồi. Nghỉ ngơi một chút, nhưng đảm bảo không bị ngã lần nữa." Bố cô nói với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng có một chút lo lắng trong ánh mắt của ông.
"Cẩn thận hơn nhé. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào sáng mai." Mẹ bạn nói với giọng điệu kiên quyết nhưng nhẹ nhàng. Có một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt bà khi bà tiếp tục kiểm tra xem bạn có dấu hiệu đau đớn nào nữa không.
"À chờ một chút,có điều này muốn nói với con.Bố mẹ quyết định rằng con nên đến một ngôi trường mới.”
“Chúng ta tin rằng ngôi trường mới sẽ mang đến cho con những cơ hội tốt hơn và một môi trường thử thách hơn. Đó là một ngôi trường danh giá.Con sẽ bắt đầu học ở trường mới từ ngày mai.Chúng ta đã sắp xếp mọi thứ rồi. Con chỉ cần chuẩn bị đồ đạc cho ngày mai thôi.”
"Được rồi,con lên phòng đây".
Bố mẹ cô gật đầu, nhận ra rằng An Minh muốn kết thúc cuộc trò chuyện và về phòng.
“Được rồi. Hãy đảm bảo nghỉ ngơi và sẵn sàng cho ngày mai.Bố mẹ ở đây nếu con cần bất cứ điều gì. Chúc ngủ ngon.” *Bố mẹ cô nhìn cô quay lại và bắt đầu đi về phía phòng mình.
Cô bước vào phòng và ngay lập tức cảm thấy thoải mái và quen thuộc. Mặc dù bố mẹ cô nghiêm khắc và xa cách, căn phòng của cô vẫn ấm cúng và chào đón.Ánh sáng dịu nhẹ, thảm sang trọng và đồ nội thất quen thuộc đều giúp xoa dịu tâm trí, mang đến cho cô khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi sau những sự kiện trong ngày. Cô chui vào giường, những tấm ga trải giường mềm mại ôm lấy cô khi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cô nhắm mắt lại và cố gắng thư giãn, hít thở chậm và sâu để đầu óc thanh thản. Bất chấp căng thẳng của ngày hôm đó, cảm giác của tấm ga trải giường mềm mại trên cơ thể và sự tĩnh lặng của căn phòng dần đưa bạn vào trạng thái tĩnh lặng.Khi cô nằm đó, suy nghĩ bắt đầu lang thang. Cô không thể không nghĩ về cuộc trò chuyện với Cảnh An, và đặc biệt là tiết lộ về ngôi trường mới.