Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chết - 3
Cập nhật lúc: 2024-03-21 20:26:22
Lượt xem: 983
Mắt thấy ngón tay cậu ta dần như sắp buông ra toàn bộ.
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên từ bên cạnh, tiếng kêu gọi cứu người lập tức vang lên khắp nơi.
Tống Nhiên cũng hoàn hồn, lại kéo chặt lấy tôi.
Hệt như trong lòng còn sợ hãi, cậu ta nhìn về bàn tay vừa suýt buông ra của mình, ánh mắt có phần phức tạp.
Chờ khi hai người chúng tôi được kéo lên, cậu ta thay đổi trạng thái cứ thấy tôi là đối chọi gay gắt ngày xưa, mà trở nên trầm lặng hiếm có.
Ngay khi tôi nhân lúc mọi người không đề phòng lại xoay người nhảy qua lan can.
Tống Nhiên đẩy đám người ra.
Trước mắt bao người, cậu ta không nói gì, nắm chặt lấy cổ tay tôi.
"Chuyện chị Dung còn chưa có tin tức gì, chị là người tình nghi lớn nhất, tôi có nghĩa vụ trông coi chị."
Nói xong, vành mắt cậu ta chợt đỏ bừng lên.
Sau khi phát hiện tôi đang nhìn thì cậu ta tức giận quay đầu đi luôn.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi dường như thấy được chút... khổ sở trên mặt cậu ta.
Khổ sở gì chứ?
Tôi không kìm được cười tự giễu.
Lúc trước Tống Nhiên là con độc nhất của Tống Thị, lại bị kẻ thù về làm ăn kinh doanh của ba mẹ bắt cóc rồi bỏ rơi.
Cậu nhóc lưu lạc xóm nghèo, bị đám trẻ con khác bắt nạt, bị chó dữ đuổi theo.
Đến cuối cùng, không chỗ nào để đi, cậu ta trốn vào đống rác ở đầu hẻm.
Tháng bảy giữa mùa hè, nơi đâu cũng là ruồi nhặng và con rệp. Cậu ta thà nhẫn nhịn mùi rác hôi thối nồng nặc chứ cũng không dám bước ra khỏi con hẻm kia dù chỉ một bước.
Cơ thể nhỏ bé ấy rúc vào một chỗ, chờ đợi mục nát cũng đám chuột và gián kia.
Khi ấy, nỗ lực duy nhất mà cậu ta làm chính là lên tiếng gọi tôi, người vừa tan học đi qua đầu hẻm đó.
Sau đó, tôi dắt cậu ta ra khỏi đống rác, dẫn cậu ta đi tắm rửa sạch sẽ, rồi mang quần áo hồi nhỏ của ba cho cậu ta mặc.
Khi ấy tôi cũng chỉ mới mười hai tuổi, dùng trợ cấp mà cộng đồng cô nhi cho chia ra dùng cho hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nu-phu-mot-long-muon-chet/3.html.]
Tôi xuyên tới đây khi còn trong bụng mẹ, khi đó tôi còn không nhớ thân phận người làm nhiệm vụ của mình.
Tôi không hề có bất cứ bàn tay vàng nào.
Vì để Tống Nhiên có thể đi học, có thịt ăn, ngày nào tan học xong là tôi cũng đi đầu đường cuối ngõ lần mò nhặt ve chai, đến cuối tuần lại tới nhà hàng nhỏ rửa bát đĩa cho người ta.
Lao động trẻ em chưa đủ mười tám tuổi là chuyện bất hợp pháp, nên tiền công của tôi thấp hơn những người khác rất nhiều.
Rửa bốn mâm bát đĩa tôi mới nhận được hai phân tiền.
Mà phải rửa bao nhiêu mâm bát thì mới có thể rửa ra tiền đồ tương lai cho tôi và Tống Nhiên?
Tôi không biết, chỉ có thể c.h.ế.t lặng mà không ngừng cầm bát đĩa lên, xả nước rồi cọ rửa ngày này qua tháng khác.
Trong nhà bếp oi bức của nhà hàng dưới cái nóng mùa hè tàn khốc, chiếc quạt điện nhỏ mỗi khi quay đều vang lên tiếng kèn kẹt và bộ đồ nặng nề dính dầu mỡ không bao giờ cởi ra trở thành dấu ấn trong hồi ức tuổi thơ không cách nào rửa sạch.
Tôi cũng từng hỏi Tống Nhiên rằng, sao nhiều người đi qua đầu hẻm kia như vậy, cậu ta lại chọn tôi.
Cậu ta, lúc ấy vẫn chỉ là một thằng nhóc, nghe vậy thì ngửa đầu lên cười thật tươi với tôi.
Cậu ta nói rằng, cậu ta đã quan sát rất lâu rồi mới quyết định chọn tôi, nhiều người đi qua như thế, nhưng cậu ta chỉ tin tôi là người thương liên chân chính.
Nhưng chính Tống Nhiên đó, sau khi được đón đi năm mười bốn tuổi, lại bặt vô âm tín.
Người ngày trước luôn mồm nói tin tôi là người lương thiện chân chính, lại khi đối mặt với nữ chính liên tục nảy sinh mâu thuẫn với tôi, thì cũng chỉ do dự có vài lần, rồi dứt khoát kiên quyết đứng về phe bọn họ. Cậu ta cất cao giọng trách móc tôi, kể ra những sự thất vọng và khinh thường của cậu ta dành cho tôi.
Còn giờ đây, lại khăng khăng muốn thay Dung Yên canh chừng tôi.
Trong khoảng thời gian sau khi trở về, tôi không tìm được cơ hội để t//ự s//át.
Mà sau khi tận mắt chứng kiến hai lần tôi không chút do dự xoay người nh//ảy lầu, Tống Nhiên mới nhận ra tôi không cố ý thu hút sự chú ý, mà thật sự là muốn t/ự s/át.
Thái độ cậu ta dành cho tôi trở nên tốt hơn rất nhiều, thậm chí dọc đường đi, cậu ta còn kiên nhẫn khuyên bảo tôi.
Cậu ta nói: "Tuy trước kia chị làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng chị Dung không phải người hẹp hòi, chỉ cần chị chịu xin lỗi chị ấy hẳn hoi thì mọi người vẫn có thể trở lại như lúc trước."
Tôi chẳng hứng thú những gì cậu ta nói, suốt đường về tôi đều nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ khi cậu ta nhắc tới Văn Ý, tôi mới để ý đôi chút.
Thấy thế, trong nụ cười trên môi Tống Nhiên lại như thêm vài phần tự giễu.
Nhưng nay tôi đã chẳng còn muốn quan tâm sự biến đổi của tâm trạng cậu ta nữa.
Trong lòng chỉ nghĩ tới Văn Ý. Văn Ý yêu nữ chính như thế, hẳn là chỉ cần dùng nữ chính chọc giận hắn, có lẽ cũng có khả năng hắn sẽ vì nữ chính gi//ết tôi ấy chứ.