Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chết - 1 + 2

Cập nhật lúc: 2024-03-18 22:27:32
Lượt xem: 1,481

1

 

Chinh phục nam phụ si tình nhưng thất bại, tôi muốn thay đổi kết cục vì yêu nữ chính nhưng không chiếm được người ta mà tự s//át của anh ta. 

 

Chỉ là anh ta vẫn vì một cú điện thoại của nữ chính mà rời khỏi tiệc đính hôn của chúng tôi.

 

Sau khi đám người tản đi, tôi một mình đi lên sân thượng của tầng đỉnh tòa nhà Văn Thị.

 

Trong đầu tôi không ngừng xác nhận lại với hệ thống: Chỉ cần cơ thể này h//ủy diệt rồi, tôi có thể về nhà, đúng không?

 

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, tôi bắt đầu di chuyển bước chân đi tới chỗ lan can.

 

Tôi vừa đi được hai bước thì sau lưng bỗng vang lên tiếng cười khẽ.

 

Tôi quay đầu, nhìn thấy một người quen cũ.

 

Tống Nhiên, cậu em trai không cùng huyết thống của tôi.

 

Năm cậu ta bảy tuổi, tôi nhặt cậu ta từ đống rác rồi mang về nhà, hai người sống nương tựa nhau tới mười bốn tuổi, sau đó cậu ta được bố mẹ nhà giàu đón về.

 

Lúc gặp lại, cậu ta đã thành một trong những người theo đuổi cuồng nhiệt nữ chính Dung Yên.

 

Tình cảm tôi một mình làm thêm ba công việc để kiếm tiền nuôi cậu ta tới trường cũng chỉ đủ để cậu ta kích động lúc gặp lại.

 

Sau này, phát hiện tôi đúng là ả đàn bà ác đ//ộc ghen tị với Dung Yên như trong lời đồn, cậu ta chỉ còn dành cho tôi những lời trào phúng và sự đề phòng.

 

Nay trong tiệc đính hôn của tôi với nam phụ Văn Ý, tin nữ chính Dung Yên bị người ta b//ắt cóc mất tích nhanh chóng dẫn đi mọi người trong bữa tiệc, kể cả vị hôn phu của tôi.

 

Trước khi rời đi, hắn còn siết chặt cổ tay tôi, cảnh cáo tôi với ánh mắt âm u.

 

"Tốt nhất không phải cô làm."

 

Dứt lời, hắn quay người bước đi, không thèm nhìn lại.

 

Đây đã là lần thứ một trăm.

 

Sau khi tôi xuyên vào cuốn sách này, đây là lần thứ một trăm hắn vì chuyện của Dung Yên mà bỏ rơi tôi.

 

Cho nên hệ thống nhận định là tôi đã thất bại.

 

Sở dĩ nam phụ si tình được gọi là nam phụ si tình, đúng là có cái lý của nó cả.

 

Cái gọi là cứu rỗi, thực ra chỉ là sự tưởng bở của người làm nhiệm vụ và hệ thống mà thôi.

 

Nghĩ tới đây, tôi không kìm được nở nụ cười châm chọc, ánh mắt nhìn Tống Nhiên trước mặt cũng không còn thân thiết như trước nữa.

 

"Tôi không rõ sao cậu vẫn còn ở đây, nhưng tốt nhất cậu đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi." Tôi nói: "Nếu chậm thêm chút nữa là không kịp tới xum xoe trước mặt nữ thần của cậu đâu."

 

Dù sao cái gọi là bắt cóc trước nay đều là Dung Yên và nhà họ Dung đứng sau đạo diễn.

 

Mục đích chỉ là để phá hôn lễ hôm nay giữa tôi và Văn Ý.

 

Chờ khi bọn họ tới đông đủ, Dung Yên sẽ tự mình xuất hiện.

 

2

 

Có lẽ xưa nay chưa từng bị tôi đối xử với thái độ như thế bao giờ, Tống Nhiên ngẩn ra.

 

Cậu ta vừa định nói gì đó thì tôi đã quay sang chỗ khác, không nhìn cậu ta nữa.

 

Nay kế sách chinh phục đã thất bại, tôi ở lại thế giới này cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

 

Điều đáng ăn mừng duy nhất là hệ thống đã chứng kiến tôi đã dốc hết công sức khi cố hoàn thành nhiệm vụ, nên đã xin miễn hình phạt cho tôi. Chỉ cần thoát khỏi thế giới này trong thời gian nó đưa ra, tôi có thể tránh khỏi vận mệnh bị xóa bỏ.

 

Chỉ là cơ thể của tôi ở thế giới ban đầu cũng đang bị bệnh nặng, không sống được lâu.

 

Nghĩ tới ánh mắt mẹ dịu dàng như tan nát cõi lòng mẹ nhìn tôi trước khi tôi xuyên sách.

 

Tôi không kìm được khẽ cắn môi, sải bước nhanh chóng đi tới chỗ lan can.

 

"Hứa Phong, chị đang làm gì thế?" Khi tôi càng lúc càng tới gần lan can, giọng Tống Nhiên ở phía sau từ coi thường dần trở nên gấp rút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nu-phu-mot-long-muon-chet/1-2.html.]

 

Cậu ta theo sát phía sau tôi: "Chị lại định giở trò gì thế? Không phải chị sớm biết chiêu trò vờ t//ự t//ử này vô dụng với anh Văn rồi sao? Huống chi chị làm nhiều chuyện có lỗi như thế, cho dù hôm nay chị có ch//ết luôn ở đây thì cũng chẳng bằng chị Dung dù chỉ nửa điểm, chị..."

 

Giọng Tống Nhiên im bặt, bởi trong tầm mắt của cậu ta, tôi không chút do dự nhảy qua rào chắn, lao xuống thành phố rực rỡ ánh đèn bên dưới.

 

Thế giới trước mắt như phóng to vô hạn, tiếng gió rít gào quét qua làm đau đớn vành tai tôi.

 

Nhưng lại chẳng thể dập tắt trái tim rộn ràng của tôi.

 

Tôi sắp về nhà rồi, trở về trong lòng ba mẹ, trở lại vòng tay yêu thương của bạn bè.

 

Quăng hết mọi nỗi ấm ức đau thương phải chịu bấy lâu nay ra sau đầu.

 

Chỉ chút nữa, chỉ chút nữa thôi.

 

Tôi không kìm được nhắm mắt lại.

 

Một giây sau, cảm giác rơi xuống bị cắt ngang.

 

Cánh tay tôi bị người ta bắt lấy, sau đó cảm giác đau đớn khi cơ bắp bị kéo căng đã kéo tôi trở lại thế giới này.

 

Tôi mở mắt ra, thấy Lôi Nhiên đang một một tay kéo lan can, tay kia cố sức kéo tôi lên.

 

"Buông tay."

 

Tôi bình tĩnh nói với cậu ta.

 

Tống Nhiên cắn chặt răng, không rõ là vì cố hết sức lực hay là nguyên nhân khác, mà đôi mắt thiếu niên như tẩm trong hơi nước đỏ rực.

 

Cậu ta nói: "Hứa Phong, lần này coi như chị thắng. Chị giả vờ giống lắm, nhưng làm thế cũng không thay đổi được gì đâu, anh Văn..."

 

"Buông tay!"

 

Không muốn nghe tới cái tên Văn Ý nữa, tôi không nhịn được lập tức đung đưa người thật mạnh.

 

Lúc trước vì bắt được tôi mà Tống Nhiên đã đưa hơn nửa người ra ngoài lan can.

 

Lúc này tôi giãy dụa mạnh, bàn tay cậu ta nắm lấy lan can lại càng gồng lên, hai người lắc lư như sắp rơi xuống.

 

Cậu ta không nhịn được gào lên: "Đừng lắc nữa, sẽ ngã xuống thật đấy."

 

Thấy tôi không hề nghe lời, trong lúc cấp bách, Tống Nhiên hít vào một hơi thật sâu, dịu giọng xuống.

 

Cậu ta nói: "Tôi không phải người thấy c.h.ế.t không cứu, làm như chị thì tôi cũng sẽ ngã xuống đấy, chị thật sự nhẫn tâm để tôi ngã c.h.ế.t cùng chị ư, chị Phong?"

 

Tiếng làm nũng vô cùng thân thiết, hệt như lúc cậu ta còn sống ở nhà tôi, hai người nương tựa lẫn nhau ngày trước vậy.

 

Khi ấy tôi coi Tống Nhiên là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này.

 

Nên tôi cực kỳ dung túng cậu ta, mà cậu ta cũng thành thói quen hay làm nũng với tôi.

 

Giờ đây, tôi ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt rạng rỡ như ánh sao của thiếu niên.

 

Cậu ta nhìn tôi, dưới ánh mắt vờ như lạnh lùng ấy dường như có cất giấu chút... chờ mong.

 

Cậu ta đang chờ mong tôi đáp lại?

 

Nghĩ tới đây, tôi sắp bị sự tưởng bở này làm cho bật cười thành tiếng.

 

Mà đúng là tôi cũng nở nụ cười thật, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, gằn từng tiếng một.

 

Tôi nói: "Cậu ch//ết hay không, ai quan tâm."

 

Khuôn mặt thiếu niên từ hồng hào lập tức chuyển sang trắng bệch.

 

Dường như không thể nào tiêu hóa nổi câu trả lời của tôi, Tống Nhiên cứ ngơ ngác nhìn tôi như thế.

 

Lực kéo tay tôi bắt đầu buông lỏng.

 

Nhất thời trong lòng tôi lại dấy lên chờ mong.

 

Loading...