Nhân Tình Thế Thái - 6
Cập nhật lúc: 2024-11-27 00:53:46
Lượt xem: 182
21.
Thực tế chứng minh, lời tôi nói hoàn toàn đúng.
Tối hôm đó, mẹ tôi gọi điện.
Khác hẳn với thái độ kiêu ngạo thường ngày, lần này giọng bà mang theo sự nhún nhường, run rẩy:
"Văn Văn, con còn thuốc không? Bố con bị đau tim!"
Trong nền, tôi nghe rõ tiếng la hét chói tai của Giang Chỉ Doanh lẫn tiếng thở dốc hỗn loạn của mẹ.
Cả một mớ hỗn độn.
Thực sự, tôi đã không còn thuốc dự trữ.
"Mẹ gọi 120 chưa? Mau đưa bố vào viện!"
Mẹ tôi òa khóc nức nở:
"Gọi rồi, nhưng 120 nói ngập nước sâu, phải mất nửa tiếng nữa mới tới được. Bố con làm sao chịu nổi đến lúc đó!"
Tiếng của Giang Chỉ Doanh vang lên từ phía sau:
"Mẹ nói với nó làm gì? Nó không muốn giúp đâu!"
Tôi cắn môi, cố giữ bình tĩnh.
Sau khi an ủi mẹ, tôi nhanh chóng gọi điện cho đội cứu hộ.
Sau khi nghe tôi trình bày tình hình, họ đáp ngay:
"Chúng tôi sẽ cử người đến ngay. Cô yên tâm."
Tôi cung cấp thông tin liên lạc của mẹ, đồng thời chuẩn bị thay quần áo để đến đó.
Vừa chuẩn bị xong, bên cứu hộ đã gọi lại.
"Chúng tôi đã đón được người. Cô chỉ cần tới bệnh viện trung tâm là được."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống mới phát hiện mình còn đi nhầm một chiếc dép.
22.
Khi tôi đến trước cửa phòng bệnh, mẹ tôi và Giang Chỉ Doanh ngồi khóc đỏ mắt bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tôi tiến đến trước mặt Giang Chỉ Doanh, thẳng tay tát một cái.
"Biết bố có bệnh tim, mà chị không chuẩn bị thuốc trong nhà?"
Mẹ tôi hoảng hốt đứng bật dậy, nhưng ánh mắt sắc lạnh và khí thế của tôi khiến bà không dám tiến lên, chỉ lắp bắp bênh vực:
"Chỉ Doanh không cố ý…"
"Không cố ý? Chị ta gần 30 tuổi rồi, mà chuyện này cũng không nhớ nổi? Hay là vì cả ngày chỉ biết hưởng thụ, não bộ lười vận động nên thoái hóa?"
"Ba mẹ cưng chiều chị ta như vậy, mà chị ta ngay cả bệnh của bố cũng không nhớ. Đến khi ba mẹ c.h.ế.t rồi, chắc chị ta còn quên mua mộ nữa!"
Cả hai đều câm nín, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Lúc này, bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật, hỏi:
"Ai là người nhà bệnh nhân? Đi thanh toán viện phí đi."
Cả hai nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tôi đảo mắt, đẩy Giang Chỉ Doanh lên phía trước.
"Chị ta là người nhà."
23.
Khi Giang Chỉ Doanh cầm hóa đơn thanh toán trở lại, mặt chị ta đen như than.
Chị ta đập tờ hóa đơn xuống trước mặt tôi.
"Bác sĩ nói cần phẫu thuật, ít nhất phải chuẩn bị 200.000 tệ."
Tôi nhún vai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhan-tinh-the-thai/6.html.]
"Tôi với cái nhà này đã cắt đứt quan hệ rồi. Nói với tôi làm gì?"
Giang Chỉ Doanh nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi:
"Cô định không bỏ ra đồng nào? Không đời nào!"
Mẹ tôi ở bên lại lên tiếng bênh vực:
"Văn Văn, con xem, Chỉ Doanh mới đi làm, chưa tích góp được bao nhiêu, nhất thời không thể gom đủ…"
Tôi bật cười lạnh:
"Sao? Tôi cũng mới tốt nghiệp đại học được hai năm, tôi lấy đâu ra mà gom đủ?"
Mẹ bị tôi chặn họng, không nói thêm được lời nào.
Bên kia, bác sĩ thúc giục chúng tôi nhanh chóng quyết định:
"Người nhà bàn bạc xong chưa? Làm nhanh đi, đừng bỏ lỡ thời điểm cứu chữa tốt nhất."
Cuối cùng, mẹ tôi gào khóc ầm ĩ:
"Không mổ nữa, bác sĩ ơi, chúng tôi từ bỏ! Một người rồi hai người đều không chịu bỏ tiền, tôi đúng là nuôi nhầm hai đứa con bất hiếu mà! Đời tôi thật khổ, nuôi ra hai con sói mắt trắng!"
Giang Chỉ Doanh vẫn giả điếc, cầm chặt tờ hóa đơn, gườm gườm nhìn tôi.
Tôi lấy từ trong túi một chiếc thẻ, đặt lên bàn trước mặt.
"Tôi có thể góp."
Nghe vậy, mắt Giang Chỉ Doanh sáng rực, định giật lấy chiếc thẻ của tôi.
Tôi lập tức rút lại, nhướn mày:
Nhất Phiến Băng Tâm
"Nhưng, tôi chỉ góp 100.000 tệ. Phần còn lại các người tự lo. Tôi nghĩ thế là đủ nghĩa tình rồi."
Giang Chỉ Doanh vẫn không cam tâm, định nói gì đó.
Tôi quay sang mẹ, nói thêm:
"Số tiền này cũng coi như lời cảm ơn của tôi vì công ơn sinh thành. Từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa."
24.
Dù ba mẹ không yêu thương tôi, nhưng họ đã sinh ra tôi.
Tôi không thể làm ngơ, cũng không thể nhẫn tâm nhìn c.h.ế.t mà không cứu.
Gương mặt Giang Chỉ Doanh đầy dữ tợn, vẫn không chịu buông tha:
"Cô mơ à? Cô định cắt đứt với chúng tôi chỉ với 100.000 tệ sao? Tôi không tin cô chỉ có bấy nhiêu, lấy hết ra đây!"
Nhìn chị ta, tôi chỉ thấy khinh thường.
Chẳng buồn che giấu, tôi mỉm cười lạnh lùng:
"Nếu thế thì vẫn câu cũ, hoặc là các người nhận 100.000 tệ, hoặc không nhận được một xu nào."
"Giang Chỉ Doanh, chị không có tư cách mặc cả với tôi."
Một tiếng *bịch* vang lên.
Mẹ tôi quỳ xuống bên cạnh.
Bà từng bước bò đến gần tôi, tay giơ cao qua đầu, vừa khóc vừa nhận lấy chiếc thẻ.
"Tôi nhận, tôi nhận! 100.000 tệ tôi góp, mau phẫu thuật cho ông ấy!"
Bên kia, Giang Chỉ Doanh không rơi lấy một giọt nước mắt.
Thay vào đó, trên mặt chị ta hiện lên nụ cười đắc ý.
Chị ta nhìn tôi, mấp máy môi:
"Tôi thắng rồi."
Phải, chị thắng rồi.
Thắng một gia đình tan nát và một cuộc đời đầy rẫy những mảnh vỡ.
Chúc chị may mắn.