Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGƯỜI HẦU NƠI BIÊN QUAN - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-03-25 19:35:05
Lượt xem: 1,502

03

Buổi chiều hơi rảnh, ta bê quần áo đến bờ sông bên ngoài nơi trú quân giặt giũ.

Khúc sông gần quân doanh dùng để uống nước, đoạn giữa để ngựa gia súc uống, xuống đến bên dưới nữa mới là nơi giặt quần áo.

Vậy nên ta phải đi xa hơn một chút, cách nơi trú quân khoảng hơn một dặm.

Tuyết phủ kín mặt sông, trời lạnh, tuyết không tan được nên trong sông cũng không còn nhiều nước.

Mới giặt được một ít quần áo mà tay ta đã đỏ bừng vì lạnh.

Ta xoa đôi bàn tay, đúng lúc này một chiếc áo ngoài thuận theo dòng nước trôi đi, ta hốt hoảng định nhảy xuống sông nhặt lên.

“Đừng xuống nước.”

Sau lưng có tiếng người nói với theo.

Ta vô thức quay đầu lại, đến khi thấy rõ hình dáng người nọ thì cảm thấy vô cùng vui mừng.

Tìm hắn trong cả trăm nghìn người, bỗng quay đầu lại phát hiện ra người mình cần tìm đang đứng nơi bóng tối.

Chính là binh sĩ đó.

Hắn đang dắt một con ngựa, không nói gì thêm với ta nữa mà nhảy xuống sông mò chiếc áo lên.

Đến khi hắn lên bờ, giày và ống quần đã ướt sũng cả.

“Của cô này.”

“Cảm ơn anh!” Tôi nhận chiếc áo hắn đưa tới, “Đại ca, anh mau vắt hết nước trên quần áo đi.”

Khi ta nhìn xuống giày hắn mới phát hiện trên đôi giày ta vá lần trước có một mảnh vải buộc chặt từ trên mặt giày vòng qua đế.

Ta hơi bất ngờ nhưng cũng hiểu ra ngay.

Chắc là để giữ chắc đôi giày, hắn đã dùng thứ gì đó đệm ở dưới rồi dùng mảnh vải buộc lại.

“Sau này cô đừng đến đây giặt quần áo nữa, ở đây hay có bọn Nguyệt thị đến, cô gặp bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Ta cầm giỏ trúc đựng quần áo lên.

“Tôi đưa cô về doanh trại.”

Đến khi về quân doanh, ta phát hiện có rất nhiều người nhìn bọn ta với vẻ mặt ngạc nhiên.

Ta không để ý nhiều, dù sao một nam một nữ đi với nhau cũng dễ gây chú ý của người ngoài.

“Đại ca, tôi có thứ này muốn đưa cho anh, anh vào đi.”

Ta bước vào trướng, lấy túi giày tất đã gói kĩ trong bọc quần áo.

Hắn mở bọc ra, thoáng chốc ánh mắt tràn đầy bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-hau-noi-bien-quan/chuong-03.html.]

“Đây là tôi làm cho anh đấy, làm xong từ mấy ngày trước nhưng tôi không biết tên cũng không biết làm thế nào để tìm được anh, may mà hôm nay gặp được anh. Đại ca, anh mau đi thử xem có vừa chân không.”

Ta vui vẻ phấn khởi giục hắn.

Hắn “A” một tiếng rồi ngồi xuống đất, cởi đôi giày ướt nhẹp, thay đôi giày ta mới may.

“Vừa lắm, phù hợp với mọi kích cỡ to nhỏ mập gầy.”

Hắn kích động quá mức, lao qua định vỗ vai ta nhưng ngại nam nữ khác biệt nên không dám xuống tay.

“Cảm ơn cô.”

“Đại ca, các anh bảo vệ quốc gia, đánh đuổi ngoại tộc, tôi chỉ làm một đôi giày thôi, là việc nên làm mà.”

“Cô làm giày, may quần áo cho chúng tôi, đó cũng là bảo vệ quốc gia mà.”

Ta ngơ ngẩn cả người.

Không ngờ hắn lại nói vậy.

Lý Trung Lưu xem thường ta cầm kim, cảm thấy ta chỉ biết cầm kim là vô dụng.

Mà hắn lại nói ta dùng kim may quần áo cũng là bảo vệ tổ quốc.

Câu nói ấy thực sự rất an ủi.

Mành trướng được vén lên, quản sự bước vào, nàng thấy hắn thì lui về phía sau hai bước, cung kính hành lễ.

“Nguyên soái.”

Ta một lần nữa sửng sốt.

Binh sĩ ăn mặc bình thường trước mặt chính là đại nguyên soái trấn thủ Ngọc Môn quan Lý Tĩnh Nan.

Chẳng trách lúc nãy khi bước vào quân doanh, các binh sĩ đều nhìn hai bọn ta.

Lý Tĩnh Nan phất tay, ý bảo quản sự ra ngoài trước.

Đến khi doanh trướng chỉ còn lại ta và Lý Tĩnh Nan, ta chợt thấy lúng túng.

Liệu hắn có cho rằng ta làm giày tất cho hắn để trèo cao không?

“Cô tên là gì?”

“Hồ Tương.”

Tuy ta là tiểu thư của quốc công gia nhưng những tiểu thư thế gia ở kinh thành giống ta nhiều không kể xiết.

Vậy nên ta không lo chuyện nói ra tên thật, Lý Tĩnh Nan sẽ biết thân phận của ta.

Lý Tĩnh Nan gật đầu.

“Hồ Tương, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”

Loading...