Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGƯỜI HẦU NƠI BIÊN QUAN - Chương 01 - 02

Cập nhật lúc: 2024-03-25 19:30:38
Lượt xem: 2,504

01

Mười ngày sau, ta để lại một bức thư cho Lý Trung Lưu, đồng ý hủy bỏ hôn ước.

Không từ biệt gia đình, sáng sớm ta mang theo nữ trang lặng lẽ rời khỏi phủ Quốc công.

Hôm nay bọn họ đã có nữ Hầu gia độc nhất vô nhị trong thiên hạ làm nghĩa nữ, còn nữ nhi chỉ biết nữ công như ta đây chỉ khiến họ mất mặt.

Đi đến cửa thành, ta nhìn thấy tờ thông báo được dán trên tường.

Tuyển số lượng lớn người hầu biết may quần áo bông cùng quân binh vận chuyển lương thảo đến Ngọc Môn quan.

Ta nở nụ cười, thì ra biết làm nữ công không hề vô dụng, ta có thể mưu sinh, việc này vừa đúng với sở trường của ta.

Ta vui vẻ báo danh hưởng ứng lệnh triệu tập, vừa hay hôm nay là ngày tuyển cuối cùng trước khi xuất chinh.

Sau hơn bốn tháng bôn ba, cuối cùng cũng đến Ngọc Môn quan.

Vừa vào quân doanh, hơn mười người hầu bọn ta đã được phân nhiệm vụ.

Thời tiết ở ngoài Ngọc Môn quan rất khắc nghiệt nên chúng ta không chỉ phải gấp rút may quần áo bông mà còn phải giúp các binh sĩ khâu vá lại quần áo rách thủng.

Công việc bận rộn khiến ta chẳng còn có thời gian để buồn, thậm chí còn không có thời gian để nhớ về những ngày còn là tiểu thư xuất thân thế gia ở kinh thành.

Công việc may vá này mang lại cho ta cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Đúng vậy.

Ta chỉ là một nữ tử bình thường, chỉ biết làm nữ công.

Nghiêm Nhạc Xuân cầm đao, ta cầm kim, Tú Nương thì sao có thể so với Hoa Mộc Lan?

Lý Trung Lưu thân là Tần vương, trong tương lai có khả năng kế vị, quả thật là cần thê tử như Nghiêm Nhạc Xuân giúp hắn mở rộng bờ cõi.

Nghĩ được như vậy ta lại thấy nhẹ nhõm trong lòng.

 

02

Đêm khuya, ta ngồi vá quần áo bên ngọn đèn dầu.

Trước mặt xếp hơn mười món cần may vá lại, có lẽ phải qua canh ba mới có thể làm xong hết.

Ánh đèn dầu mờ mịt khiến mắt ta khó chịu.

Buông kim chỉ trong tay xuống, ta dụi dụi mắt, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nam tử chẳng biết đã đứng trước mặt ta từ lúc nào.

Nam tử cao lớn vạm vỡ, mặc trang phục của một vị binh lính bình thường, làn da ngăm đen nhưng đôi mắt lại sáng ngời có thần như hai ngôi sao trên bầu trời.

“Đại ca, huynh có chuyện gì vậy?”

Ta đoán là hắn muốn vá quần áo nhưng tay hắn lại không cầm gì cả.

Hắn nhìn ta, bỗng ngượng ngùng xấu hổ.

Không ngờ vị đại ca này da mặt mỏng vậy.

“Đại ca, cứ nói đi.” Ta cổ vũ hắn.

Hắn thở dài một tiếng nhưng dường như vẫn không biết nói gì, nửa ngày sau mới giơ chân lên.

Ta nhìn theo chân hắn, chỉ thấy giày trên chân hắn đã rách, lớp bông bên trong còn lòi cả ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-hau-noi-bien-quan/chuong-01-02.html.]

“Đại ca, huynh muốn sửa giày à?”

“Có thể sửa giúp ta không?”

“Đương nhiên là được rồi.”

Thật ra từ sau khi vào quân doanh bọn ta chưa sửa giày cho ai cả mà cũng không có ai mang giày đến để sửa.

Hắn là người đầu tiên nên xấu hổ là phải.

“Giày của ta thối lắm.”

“Không sao đâu.” Ta an ủi hắn.

“Đại ca, huynh cứ cởi giày ra đi, ta sẽ sửa giúp huynh luôn.”

Binh sĩ ở quân doanh chỉ có hai bộ quần áo, một đôi giày, nếu không sửa thì người này chỉ có thể đi một đôi giày rách.

Lúc này hắn mới lộ vẻ cảm kích, cởi giày ra.

Mùi hôi thối bay ra khiến ta suýt nôn, ta đang định bịt mũi nhưng chợt nhận ra.

Hắn trông coi biên giới vì đất nước nhưng ta lại không chịu nổi đôi giày thối của hắn, chẳng phải là khiến hắn xấu hổ sao?

Ta nín thở, đưa tay nhận lấy giày của hắn, rồi ta phát hiện tất của hắn cũng bị thủng một lỗ lớn, ba ngón chân lộ cả ra ngoài..

Ta cầm giày lên xem kĩ, vấn đề khá là nghiêm trọng.

Không chỉ rách mũi giày mà đế giày còn mỏng đến mức có lẽ là đã mòn hơn nửa tháng rồi.

Ta đưa tay đo kích cỡ đôi giày, thầm ghi nhớ số đo trong đầu.

Rồi nhanh chóng sửa phần mũi giày bị hỏng, nhưng lúc này lại không thấy cái kéo đâu, chắc là người khác đã thuận tay mang đi mất rồi.

Ta cúi đầu, dùng răng cắn đứt sợi chỉ trên đôi giày.

Sau đó ngẩng đầu đưa cho binh sĩ kia, hắn ta mắt sáng rực, ngây người nhìn ta.

“Đại ca, giày ta sửa xong rồi.”

Lúc này hắn mới “À” một tiếng, tỉnh táo lại.

“Đại ca, tất của huynh cũng rách rồi, cởi ra ta khâu lại cho.”

“Không không, tất ta chưa giặt, thối lắm, để giặt xong rồi sẽ mang nhờ cô sửa.”

Hắn đi lại giày, nói cảm ơn ta rồi vội vàng rời đi.

Ta bận rộn đến tận canh ba, tất cả quần áo trước mặt đều đã vá xong, ta mệt đến nỗi không thể đứng thẳng người nổi.

Gấp gọn hết quần áo, ta tìm vải bông cắt thành hình đế giày, tạo hình sơ bộ rồi mới về doanh trướng nghỉ ngơi.

Đảo mắt đã một tháng trôi qua, nghe nói chỉ trong khoảng thời gian này người Nguyệt Thị đã đến quấy phá hai lần nhưng đều bị nguyên soái Lý Tĩnh Nan trấn thủ Ngọc Môn quan đánh lui.

Nhắc đến nguyên soái Lý Tĩnh Nan, ta ở Ngọc Môn quan lâu như vậy rồi mà chưa gặp hắn lần nào.

Hắn chỉ ở trong truyền thuyết mà thôi.

Bây giờ ta đã làm xong đôi giày, vì phải làm xong việc chính mới có thời gian làm đôi giày này nên không được hoàn hảo mà khá thô, chỉ đành chấp nhận đi tạm thôi.

Ngoài ra ta còn làm thêm hai đôi tất.

Ta tìm binh sĩ kia trong quân doanh nhưng tìm sao cũng không thấy hắn.

Loading...